
ở to mắt nói:
– Khoan đã hình như có gì không đúng! Hắn đã cứu cha con Trương Viễn Đình thì
sao còn nói cha con Trương Viễn Đình bị người khác sát hại?
Tiểu Quỳnh cười đáp:
– Chính hắn đã nói chưa từng gặp cha con Trương Viễn Đình mà!
– Có lẽ cho đến bây giờ hắn vẫn không ngờ rằng người được cứu chính là cha con
Trương Viễn Đình.
Ôn Phi Khanh ngẩng mặt nói:
– Ngươi cho rằng hắn đã bỏ qua cơ hội nghìn vàng?
Tiểu Quỳnh cười nham hiểm:
– Giá hắn biết được mình cứu Trương Viễn Đình mà bỏ qua thì có lẽ phải ân hận
cho đến khi xuống mồ!
Ôn Phi Khanh cũng cười khoái trá:
– Nhưng có ân hận thế nào thì cũng muộn rồi! Không còn cơ hội để sửa chữa sai
lầm nữa!
Nhưng chợt gấp giọng hỏi:
– Tiểu Quỳnh, tuy hắn không biết mình đã cứu ai, nhưng lẽ nào khi gặp lại Trương
Viễn Đình lại không nhân ra ân nhân đã cứu mạng cha con mình?
– Đương nhiên là nhận ra.
– Vậy thì tối qua lúc ở Từ Thị từ đường…
Tiểu Quỳnh biến sắc kêu lên:
– Đúng rồi…Tối qua ở Từ Thị từ đường…Tất người đó đã giả mạo Thiết Phiến Xảo
Khách…
Ôn Phi Khanh lắc đầu:
– Ta lại cho rằng tối qua ở từ đường chính là Thiết Phiến Xảo Khách thật.
Tiểu Quỳnh ngạc nhiên hỏi:
– Nếu là thật thì tại sao hắn không có phản ứng gì mà bỏ đi?
Oân Phi Khanh cười đáp:
– Ai bảo hắn không có phản ứng? Ngươi quên rằng hắn đã đề nghị giúp chúng ta
chữa trị cho tên họ Lý đó sao?
Tiểu Quỳnh nghi hoặc hỏi:
– Cô nương thấy…
Ôn Phi Khanh ngắt lời:
– Điều đó chứng tỏ hắn đã nhận ra người đã cứu mình. Nhưng hắn biết chúng ta
đuổi Bạch Cốt Tam Sát tất không dễ đối phó vì không dám vọng động, chỉ thử thăm dò
xem chuyện gì thôi.
Tiểu Quỳnh tán thưởng:
– Đúng rồi cô nương thật cao minh!
– Chưa hết đâu! Ngươi nói xem, ngọn Tu La Đăng được tắt sau khi hắn đi khỏi,
đúng không?
Tiểu Quỳnh gật đầu:
– Đúng thế, cô nương. Ngọn hồng đăng mãi đến gần sáng khi cô nương bảo thu
xếp đồ đạc mới tắt.
Ôn Phi Khanh lại hỏi:
– Nếu vậy Trương Viễn Đình có thấy Tu La Đăng?
– Đúng vậy.
– Hắn là nhân vật như thế, khi thấy Tu La Đăng tất cũng biết ta là ai, đúng chứ?
Tiểu Quỳnh lại gật đầu:
– Cái đó cũng đúng.
Ôn Phi Khanh chợt hỏi:
– Nếu ngươi ở vào trường hợp Trương Viễn Đình thì sẽ hành động thế nào?
– Cô nương muốn hỏi…
– Ta hỏi ngươi nếu là Trương Viễn Đình, khi nhận ra ân nhân rơi vào tay hai vị cô
nương của Hàn Tinh môn, ngươi sẽ làm gì?
Tiểu Quỳnh đáp:
– Trương Viễn Đình tất không dám làm gì, vả lại hắn cũng không có bản lĩnh…
– Ý ngươi là hắn chịu bỏ mặc hay sao?
– Nhưng hắn làm gì được?
Ôn Phi Khanh giảng giải:
– Cố nhiên là không làm gì được, nhưng nếu ta là Trương Viễn Đình, ta sẽ bám
theo xe của hai vị cô nương của Hàn Tinh môn để xem họ làm gì vị ân nhân của mình.
– À…
– Ngươi rõ rồi chứ?
– Cô nương cho rằng hắn sẽ theo chúng ta đến tận Trung Mậu này?
– Ta cho rằng không sai đâu!
– Vậy thì chúng ta không nên để Triệu Hán đi tìm hắn nơi khác mà bảo hắn truy
tìm ở Trung Mậu này mới đúng…
Ôn Phi Khanh cười lắc đầu:
– Ngươi sai rồi! Không nên để hắn quay lại mà cứ để cho hắn tìm nơi khác…
Tiểu Quỳnh ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại tìm nơi khác?
– Thế mới gọi là dương đông kích tây, nay Trương Viễn Đình bí mật, chúng ta
đang lộ diện, cứ để hắn yên trí không bị nghi ngờ, thì chúng ta mơi dễ bắt được hắn.
– Tiểu tỳ hiểu rồi. Cô nương muốn tự chúng ta bí mật truy tìm…
– Cũng không phải thế!
– Cô nương…
– Chúng ta cứ án binh bất động thi gan với hắn xem ai kiên nhẫn hơn. Nếu chúng
ta liệu đúng thì sớm muộn gì hắn cũng tìm đến đây.
Tiểu Quỳnh kinh ngạc hỏi:
– Cô nương cho rằng hắn dám tìm đến thượng môn ư?
– Bây giờ ngươi đừng hỏi, cứ chờ rồi sẽ biết.
Tiểu Quỳnh sốt ruột nhìn ra cửa.
Ôn Phi Khanh cười nói:
– Còn lâu, hơn nữa ngươi làm thế chỉ tổ báo cho Trương Viễn Đình biết chúng ta
đang ở đây chờ hắn. Hãy cố trấn tĩnh một chút!
Tiểu Quỳnh đỏ mặt quay lại hỏi:
– Vậy chúng ta phải làm gì?
– Ngươi cứ làm như không có chuyện gì cả, được chứ?
Tiểu Quỳnh gật đầu:
– Được ạ!
Ôn Phi Khanh cười nói tiếp:
– Vậy là tốt. Từ tối qua đến giờ chúng ta đã mệt mỏi lắm rồi, hãy nghỉ đi một lúc
sẽ tỉnh táo chờ bắt địch!
Nói xong để nguyên cả quần áo nằm xuống giường.
Tiểu Quỳnh lấy chăn đắp cho chủ rồi lấy chiếc ghế đặt ở góc phòng.
Ôn Phi Khanh hỏi:
– Ngươi không ngủ sao?
– Tiểu tỳ ngồi trên ghế ngủ cũng được.
– Ngươi sợ hắn đến chúng ta không biết ư?
– Dạ…
– Thế cũng được. Ngươi cứ ngồi đó mà nghỉ, sau đó ta dậy đổi cho. Hai người luân
phiên nhau canh chừng sẽ không lo nữa.
Nói xong quay mặt vào tường.
oOo Lưới Tình Kéo DăngTiểu Quỳnh ngồi ngả lưng vào thành ghế, mắt nhìn chăm chú ra cửa. Như vậy có
thể khống chế toàn bộ khoảng sân, bất cứ ai vào ra khách điếm đều có thể phát
hiện được.
Chừng nửa canh giờ sau ở bên ngoài có tiếng bước chân.
Tiểu Quỳnh dán mắt ra sân.
Lát sau có người xuất hiện, trước tiên là tên điếm tiểu nhị, theo sau hắn còn một
trung niên hán tử tuổi chừng trên bốn mươi, ăn vận như một lái buôn, trường mi phượng
mục, thân cao dong dỏng, mặt hơi dài bên mép để hai chòm râu dê.
Tên điếm tiểu nhị tỏ ra rấ