XtGem Forum catalog
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328852

Bình chọn: 7.5.00/10/885 lượt.

u khỏe cả.

– Hai vị lão nhân gia hiện ở đâu?

– Chủ nhân và phu nhân đều ở bên sông Hoàng hà, sai thuộc hạ đến thỉnh thị cô

nương.

– Ngươi từ đâu đến?

– Thuộc hạ mới ở ngoại thành vào, nghe nói có xe kiệu đến lúc trưa.

Ôn Phi Khanh gật đầu nói tiếp:

– Có dấu tích gì của Bạch Cốt Tam Sát ở quanh đây không?

– Bẩm, sáng nay thấy Bạch Cốt Tam Sát xuất hiện ở Từ Thị từ đường nhưng chỉ có

hai tên, không thấy lão đại.

Ôn Phi Khanh cười nói:

– Tên lão đại sẽ không bao giờ xuất hiện trên giang hồ nữa! Hai tên còn lại đi về

hướng vào?

Hắc y hán tử đáp:

– Nghe nói hắn đi về hướng bắc.

– Vậy ư?

– Thuộc hạ chỉ nghe nói, không dám đoán chắc.

– Khu vực quanh đây có thấy Hầu Ngọc Côn không?

Hắc y hán tử hỏi:

– Cô nương định nói Hầu công tử?

Ôn Phi Khanh sầm mặt nói:

– Ta bảo Hầu Ngọc Côn!

– Dạ! Thuộc hạ không nghe nói có Hầu Ngọc Côn xuất hiện ở vùng phụ cận.

Ôn Phi Khanh nhíu mày nói:

– Có lẽ hắn chưa đến. Từ tối qua đến giờ có ai lãng vãng quanh Từ Thị từ đường

không?

– Bẩm cô nương có một tên xuất hiện chỉ một lúc là bỏ đi ngay.

– Người nào vậy?

– Thuộc hạ không biết lai lịch.

– Nhận dạng?

– Bẩm nghe nói hắn chừng bốn mươi tuổi, bận trường bào, cao dong dỏng, mặt

dài.

– Đủ rồi! Ngươi có biết hắn đi đâu không?

– Bẩm cô nương chưa nghe báo. Thuộc hạ sẽ thẩm tra lại nếu cô nương quan

tâm…

– Sao lại không quan tâm? Chính vị đó là Thiết Phiến Xảo Khách rất nổi danh đó!

Hắc y hán tử run giọng kêu lên:

– Cô nương, hắn chính là Thiết Phiến Xảo Khách thật sao?

– Sao lại không thật? Ngươi cũng biết hắn ư?

Hắc y hán tử đáp:

– Cô nương, lão chủ nhân chính đang ra hiệu lệnh truy tìm người này.

Ôn Phi Khanh vội đưa mắt ra hiệu cho hắn:

– Thôi được. Ngươi bây giờ về báo với lão chủ nhân rằng hiện tại ta đang có việc

chưa thể về được.

– Dạ!

-Nhưng trước hết phải tra tung tích của Thiết Phiến Xảo Khách rồi báo cho ta

ngay.

Rồi quay sang Tiểu Quỳnh bảo:

– Ngươi đưa hắn ra ngoài.

Hai người hướng tới Ôn Phi Khanh thi lễ rồi ra khỏi phòng.

Ôn Phi Khanh chờ chúng đi khỏi, nhìn Lý Tồn Hiếu cười nói:

– Chúng đã biết tin về Thiết Phiến Xảo Khách rồi, nhất định sẽ nhanh chóng báo

tin về. Chàng cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng.

– Đa tạ cô nương. Mới rồi vị kia nói rằng lệnh tôn cũng muốn tìm Thiết Phiến Xảo

Khách…

Ôn Phi Khanh gật đầu:

– Đúng thế nhưng không biết lão nhân gia muốn tìm làm gì.

– Sao vừa rồi cô nương không hỏi vị đó xem.

– Ồ…tôi quên mất! Thôi chờ hắn quay lại báo tin sẽ hỏi cũng được.

Tiểu Quỳnh quay lại nói:

– Cô nương, hắn đi rồi.

Họ nhấp qua ngụm trà thì tên điếm tiểu nhị đã mang thức ăn đến.

Ôn Phi Khanh trìu mến và thân thiết như người vợ hiền dìu Lý Tồn Hiếu dậy ngồi

vào vàn cùng ăn, xong lại đặt nằm xuống giường như cũ, dịu dàng nói:

– Chàng tiếp tục nghỉ ngơi cho khỏe, chúng tôi ở ngay phòng bên, cần gì xin cứ

gọi.

– Đa tạ, hai vị hãy nhanh về phòng nghỉ đi, từ tối đến giờ chỉ vì tôi mà không ai

ngủ được cả…

Hai thiếu nữ nhẹ bước ra cửa rồi khép cửa phòng lại.

Họ đã đặt trước hai phòng ở liền nhau.

Mới vào phòng Tiểu Quỳnh đã nói:

– Cô nương, Triệu Hán nói rằng…

Ôn Phi Khanh đưa tay lên môi ra hiệu:

– Khẽ thôi, với công lực ấy hắn có thể nghe đấy!

Tiểu Quỳnh vội đưa tay bưng miệng.

Ôn Phi Khanh thấp giọng hỏi:

– Triệu Hán bảo sao?

Tiểu Quỳnh khẽ đáp:

– Hắn nói rằng lão nhân gia đến Khai Phong thành là vì Thiết Phiến Xảo Khách.

Tên họ Trương đó là người duy nhất biết về người và chiếc hộp Tử Đàn hiện ở đâu.

Ôn Phi Khanh biến sắc, tức giận thốt lên:

– Tên Trương Viễn Đình đó thật quỷ quyệt!

Tiểu Quỳnh lại tiếp:

– Triệu Hán lại nói rằng Hàn Tinh Tứ Sứ đã tìm thấy Trương Viễn Đình, nhưng lần

thứ nhất bị Liễu Ngọc Lân làm hỏng việc…

Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi:

– Liễu Ngọc Lân ư? Tại sao hắn lại chõ mõm vào?

Tiểu Quỳnh bực tức ⬘hừ⬙ một tiếng:

– Trương Viễn Đình có một nhi nữ. Tên háo sắc đó còn có động cơ nào khác?

Ôn Phi Khanh cười nhạt:

– Thật là vô sỉ! Thiếu chủ không biết sao còn kết giao với hắn làm gì?

– Tiểu tỳ không biết. Nghe Triệu Hán nói hình như thiếu chủ có dụng tâm.

– Kể tiếp đi!

– Lần thứ hai đã dồn được cha con Trương Viễn Đình đến bờ đê trong Khai Phong

thành nhưng lại bị một thiếu niên mặt lạ làm hòng chuyện…

Ôn Phi Khanh mở to mắt hỏi:

– Thiếu niên nào lại có thể đối phó với Hàn Tinh Tứ Sứ? Chẳng lẽ lại một tên

khác trong Tứ Khôi Ngọc?

Tiểu Quỳnh cắn môi nói:

– Cô nương chính là hắn!

– Hắn! Ai vậy?

Rồi chợt giật mình chỉ tay sang phòng bên hỏi:

– Chính hắn ư, Tiểu Quỳnh?

Tiểu Quỳnh gật đầu.

Ôn Phi Khanh lại hỏi:

– Tiểu Quỳnh nhận ra hắn sao?

– Không phải đâu, cô nương. Sau khi hắn giải thoát cho cha con Trương Viễn Đình

và làm bị thương Hàn Tinh Tứ Sứ, họ báo ngay với lão chủ nhân, còn nhận ra tiểu tử đó

có nốt đỏ thâm ở Mi Tâm huyệt, sau đó không lâu lại phát sinh chuyện Lệnh Hồ cô

nương…

Ôn Phi Khanh nói:

– Ta hiểu rồi. Vậy là Tứ Sứ đã nhận ra hắn ở hiện trường trước khi hắn thọ thương

bởi Sưu Hồn Ngân Châm…

Tiểu Quỳnh gật đầu:

– Đúng thế cô nương.

Ôn Phi Khanh cười độc địa:

– Thì ra hắn…

Nhưng chợt m