
đáp:
– Việc này chưa có gì cao minh cả. Ta đã nói rằng mình biết khá rõ Ôn Thiếu
Khanh, trong lòng y chỉ có một người, tất chỉ có người đó mới làm nảy sinh sự hiểu lầm.
Vị cô nương đó là Lệnh Hồ Dao Cơ, đúng thế chứ?
Lý Tồn Hiếu kinh ngạc kêu lên:
– Sao cô nương biết…
– Ngươi không cần hỏi, chỉ trảlời xem có đúng không?
– Không sai, cô nương là…
– Ta là ai, điều đó không quan trọng. Ai cũng biết Lệnh Hồ cô nương là ý trung
nhân của Ôn Thiếu Khanh. Trong lòng hắn chỉ có cô ta.
Lý Tồn Hiếu nhổm người dậy nhưng bị Ôn Phi Khanh ấn trở lại nói tiếp:
– Việc đó không khó, ai cũng có thể đoán được, ngươi đừng lấy thế làm ngạc
nhiên. Cứ nằm xuống đi!
Lý Tồn Hiếu thể lực còn yếu, bị hai ngón tay Ôn Phi Khanh ấn xuống thì nằm yên
chỉ nói:
– Cô nương…
– Thế nào? Ngươi không tin sự việc đơn giản như thế ư?
– Sự thật như thế…
– Ta chỉ nói thật lòng. Ngươi không tin cũng không biết nói thế nào được. Sau này
ngươi kể lại chuyện cho bất cứ người nào trong võ lâm họ cũng đoán ra thôi.
Lý Tồn Hiếu lặng thinh.
Ôn Phi Khanh hỏi tiếp:
– Nhưng có một việc ta không rõ là việc hiểu lầm giữa ngươi và Ôn Thiếu Khanh,
vì sao người dùng ám khí hại ngươi lại là Liễu Ngọc Lân?
Lý Tồn Hiếu kinh dị hỏi:
– Liễu Ngọc Lân ư? Sao cô nương biết hắn là Liễu Ngọc Lân?
– Thì ngươi cũng biết Liễu Ngọc Lân đó thôi?
– Không, tôi chỉ biết vị Ôn thiếu chủ gọi hắn là Ngọc Lân huynh chứ không biết
hắn là ai cả.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi:
– Thế nào cả vị công tử Liễu Ngọc Lân danh trùm thiên hạ mà ngươi cũng không
biết?
Lý Tồn Hiếu đáp:
– Tôi đã nói với cô nương là không cho mình là người trong võ lâm rồi mà…
Ôn Phi Khanh không tán thành:
– Chỉ nên nói là ngươi mới xuất đạo chưa lịch lãm chuyện trên giang hồ. Liễu
Ngọc Lân là một trong bốn vị công tử được mệnh danh là Tứ Khối Ngọc đương danh
đương thế…
Lý Tồn Hiếu buộc miệng:
– Tứ Khôi Ngọc…
– Bốn người này ở tên đều có chữ Ngọc, đều là những công tử thế gia, võ học lại
bất phàm, nhân phẩm cũng oai phong tuấn mỹ, bởi thế ai cũng xưng là võ lâm tứ công
tử hay Tứ Khôi Ngọc đương thế. Có người còn sánh họ với bốn công tử thời Chiến Quốc
là Mạnh Thường, Tính Lăng, Tư Thân và Bình Nguyên. Đương nhiên bốn vị công tử bây
giờ sánh với cổ nhân thì còn khác xa nhau lắm!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Thì ra Liễu Ngọc Lân có danh khí lớn như vậy trong võ lâm. Nếu cô nương
không nói thì tôi cũng không biết…
Ôn Phi Khanh cười:
– Ngươi thật là người còn non kém những chuyện trong giang hồ. Phóng mắt vào
thiên hạ võ lâm có lẽ chỉ mình ngươi là không biết Tứ Khôi Ngọc. Hoặc cũng kể ngươi
thật không phải là người trên võ lâm.
Lý Tồn Hiếu ngượng nghịu nói:
– Thì tôi cũng tự mình như thế…
Ôn Phi Khanh chợt hỏi:
– Ngươi bị Liễu Ngọc Lân dùng ám khí làm bị thương như thế nào?
– Sao cô nương biết?
– Vì trên cơ thể ngươi vẫn còn ám khí độc môn của Liễu Ngọc Lân có tên là Sưu
Hồn Ngân Châm nhất định được tẩm chất kịch độc, đúng vậy không?
Tiểu Quỳnh chợt mặt lạnh nói:
– Chứ sao? Ngươi suýt chút nữa mất mạng rồi…
Ôn Phi Khanh lườm Tiểu Quỳnh một cái rồi nói:
– Sưu Hồn Ngân Châm được tẩm chất kịch độc có tác dụng phá hoại huyệt mạch.
Sau khi trúng ám khí đó, chỉ cần một hai thời trường là huyết khí không thể chuyển vận
được nữa, lúc ấy cho dù Đại La Kiêm Tiên cũng phải bó tay.
Lý Tồn Hiếu nghe xong lòng chấn động nói:
– Nói vậy nếu cô nương đến chậm một chút thôi thì tôi đã không cứu được nữa…
– Bây giờ thì mọi chuyện qua rồi. Ngươi trả lời xem vì sao Liễu Ngọc Lân ám toán
ngươi?
– Lúc đó Liễu Ngọc Lân cùng đi với Ôn thiếu chủ. Trước hết Liễu Ngọc Lân dùng
ám khí…
– Nghĩa là hai người liên thủ hại ngươi?
– Quả thật Ôn Thiếu Khanh có xuất thủ…
– Lạ thật. Hai người đó vốn không thể nói là bằng hữu, và chưa từng liên thủ một
cách hèn hạ như vậy bao giờ…
– Nhưng đó là sự thật…
Ôn Phi Khanh trầm ngâm nói:
– Chắc bên trong phải có nguyên nhân gì…
Rồi chợt nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Ngươi nói rằng sự hiểu lầm là do ngươi và Lệnh Hồ cô nương gặp gỡ, hiển nhiên
ngươi không thể phủ nhận cô ta có cảm tình với ngươi chứ?
Lý Tồn Hiếu nói khẽ:
– Tôi không dám giấu cô nương Lệnh Hồ cô nương quả có phần ưu ái nhưng tôi
không dám tiếp thụ ân sủng đó…
Đôi mắt Ôn Phi Khanh ánh lên hai đốm sáng nhưng tắt ngay, nói:
– Thế là phải rồi. Như vậy không thể nói Ôn Thiếu Khanh hiểu lầm cũng không
thể trách đã muốn dồn ngươi vào tử địa…
Lý Tồn Hiếu đỏ mặt nói:
– Tôi căn bản không trách Ôn Thiếu Khanh…
Ôn Phi Khanh sững sốt hỏi:
– Thật ư?
– Tất nhiên là thật.
Ôn Phi Khanh hỏi:
– Có phải ngươi tự nhận mình sai khi hoành đao đoạt tình?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu:
– Cô nương, không thể nói tôi đã hoành đao đoạt tình, và tôi không cho rằng mình
có lỗi gì. Tôi chỉ vì Ôn Thiếu Khanh mà áy náy một chút, bởi vì nếu không vì tôi thì
Lệnh Hồ cô nương sẽ không nhạt nhẽo với Ôn Thiếu Khanh như vậy.
Ôn Phi Khanh hỏi:
– Vậy là ngươi hoàn toàn không trách gì Ôn Thiếu Khanh sao?
– Đúng thế cô nương, tôi hoàn toàn không trách hắn.
– Ngươi thật là người ta mới gặp lần đầu, còn đối với Liễu Ngọc Lâ