The Soda Pop
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328452

Bình chọn: 10.00/10/845 lượt.

hoa thêu dệt cho bùi tai chứ ai tin làm gì?

Ôn Phi Khanh nhíu mày nói:

– Ông có biết rằng mặc dù bịa chuyện để kiếm miếng ăn nhưng có thể phạm vào

cấm kỵ mà dẫn đến họa sát nhân không?

Trương Viễn Đình cười đáp:

– Nhưng đã nhiều năm qua tôi vẫn yên ổn làm ăn như vậy đó thôi…có lẽ không

ai chấp nhất…

– Theo tôi biết thì Hầu Ngọc Côn tìm ông để hỏi một việc…

Trương Viễn Đình trố mắt hỏi:

– Hắn muốn hỏi việc gì? Và tôi có thể biết được gì?

Ôn Phi Khanh nhìn thẳng mặt Trương Viễn Đình nói:

– Tuy tôi chưa từng gặp Hầu Ngọc Côn nhưng con người hắn thì ai cũng biết rõ.

Nếu hắn không thỏa mãn những gì hắn muốn biết, nhất định sẽ giết ông ngay.

Trương Viễn Đình biến sắc nói:

– Những gì tôi kể xưa nay ngoài những chuyện được sách vở chép lại còn toàn

những chuyện bịa đặt. Nay biết phải làm thế nào?

Ôn Phi Khanh trấn an:

– Ông không cần phải sợ. Hầu Ngọc Côn tối mai mới tới đây. Hơn nữa tôi đã cứu

ông thoát khỏi tay Bạch Cốt Tam Sát thì đương nhiên không để Hầu Ngọc Côn làm gì

ông được.

Trương Viễn Đình lại chắp tay nói:

– Đa tạ cô nương…

Ôn Phi Khanh nhìn Trương Viễn Đình dò xét một lúc rồi nói:

– Tôi xem ông không giống người bôn ba trên giang hồ dùng tài hùng biện để

kiếm miếng ăn.

Trương Viễn Đình rầu rĩ nói:

– Không giấu gì cô nương, hàn gia trước đây nhiều đời theo nghiệp bút nghiên

nhưng nhiều năm trước qua cơn nước lửa, nên nhà tan người chết còn lại một thân một

mình. Vốn là thư sinh bách vô nhất dụng thì chỉ đành lợi dụng kiến thức của mấy năm

đèn sách uốn ba tấc lưỡi kiếm miếng nuôi thân.

Tới đó bỗng cúi thấp đầu xuống.

Ôn Phi Khanh không để lộ chút trắc ẩn nào, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Quỳnh

vẫn đứng sau lưng Trương Viễn Đình, liền buông tay đang giữ Trương Viễn Đình về.

Ôn Phi Khanh lại hỏi:

– Nghe nói ông trước nay vẫn ở gần Đại Tướng Quốc Tự trong thành Khai

Phong….

Trương Viễn Đình vội gật đầu:

– Đúng thế, cô nương. Nhưng cô nương cũng biết rằng nghề làm ăn này không thể

ở lâu một chỗ…

– Vậy là ông đã định chuyển đến nơi khác?

– Đúng thế!

Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Nếu vậy thì ông nhân đêm tối mà đi khỏi đây ngay, càng nhanh càng tốt.

Trương Viễn Đình vội đứng lên chắp tay nói:

– Một lần nữa xin đa tạ đại ân của cô nương.

– Ôn nên đi nhanh, không cần phải thế.

Trương Viễn Đình đưa mắt nhìn Bạch Y Nhân vẫn nằm thiêm thiếp, ngập ngừng

nói:

– Tôi biết một vài thứ thuốc trị bệnh, nếu cô nương gặp khó khăn gì…

Ôn Phi Khanh lắc đầu:

– Không cần đâu. Người này tôi gặp bên ngoài từ đường bị thụ thương nhưng

không nặng lắm. Tôi có thể chữa được.

– Vậy thì…tôi xin cáo biệt!

Nói xong chắp tay vái một vái rồi vội vàng ra khỏi ngôi từ đường.

Nhưng ở bậc thềm Trương Viễn Đình thấy vết máu, đoán ngay được vừa xảy ra

chuyện gì.

Mới ra khỏi đại môn, chợt trông thấy ngọn hồng đăng treo trước càng xe ngựa,

Trương Viễn Đình thấy trong lòng chấn động, mắt biến sắc, buộc miệng kêu khẽ:

– Tu La Đăng, thì ra là cô ta…

Sau một lúc trấn tĩnh, ông ta quay mình định trở lại từ đường, nhưng không hiểu

sao chân không nhích lên được một bước, chầm chậm quay lại ngần ngừ thêm lúc nữa

mới hối hả chạy đi.

Thật là hú vía! Lại thêm một lần gặp may!

May là Trương Viễn Đình đã không nói thật. Còn một điều nữa là Ôn Phi Khanh

không biết Thiết Phiến Xảo Khách Trương Viễn Đình là nhân vật thế nào và hiện ông

đang giữ những bí mật mà chính thân phụ cô ta đang lệnh cho thủ hạ dốc sức truy tìm.

Giá như Ôn Phi Khanh biết được….

May thì quả thật có vạn điều may nhưng duy nhất có một việc không may là ông

ta đã bỏ qua cơ hội gặp Bạch Y Nhân lúc này đang sắp tỉnh lại…

oOo

Manh Tâm Bất Thiện

Khi bóng Trương Viễn Đình khuất khỏi cửa Từ Thị từ đường thì ở nội điện Ôn

Phi Khanh vung tay đánh khẽ vào Bách Hội Huyệt của Bạch Y Nhân.

Chàng mở mắt nhìn quanh ngơ ngác định bật dậy nhưng Ôn Phi Khanh giữ lại

dịu dàng nói:

– Đừng động, thể trạng ngươi chưa phục hồi đâu.

Bạch Y Nhân cũng hiểu rằng mình chưa được hồi phục bao nhiêu nên nhìn Ôn

Phi Khanh hỏi:

– Có phải hai vị cô nương cứu tôi không?

Ôn Phi Khanh cười đáp:

– Đâu đáng gọi là cứu, chẳng qua hai chúng ta gặp ngươi ở ngoài kia…

– Xin đa tạ hai vị cô nương, dám được thỉnh giáo…

Ôn Phi Khanh vội ngắt lời:

– Ngươi danh tính là gì? Vì sao trúng phải thứ ám khí kịch độc như thế?

Bạch Y Nhân lưỡng lự một lúc mới trả lời:

– Tôi là Lý Tồn Hiếu. Còn ám khí là do một người không hề quen biết làm bị

thương. Tôi chỉ biết người khác thường đi với hắn.

Ôn Phi Khanh “à” một tiếng hỏi:

– Người cùng đi với hắn là ai?

Bạch Y Nhân chợt hỏi:

– Cô nương chắc là người trong võ lâm?

– Có thể coi như vậy.

– Nếu thế cô nương chắc biết vị thiếu chủ của Hàn Tinh là Ôn Thiếu Khanh ư? Cô

nương biết vị đó chứ?

Ôn Phi Khanh biến sắc, lát sau mới gật đầu đáp:

– Thì ra là vị thiếu chủ của Hàn Tinh Ôn Thiếu Khanh. Hàn Tinh danh chấn thiên

hạ ai mà không biết? Chẳng lẽ ngươi với Ôn Thiếu Khanh có xung khắc gì?

Lý Tồn Hiếu lắc đầu:

– Không có xung khắc gì đâu, chỉ là một chút hiểu lầm thôi.

– Hiểu lầm thế nào?

Lý Tồn