XtGem Forum catalog
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328503

Bình chọn: 9.5.00/10/850 lượt.

Hiếu ngập ngừng đáp:

– Việc này nếu nói ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh một người khác, và đối với vị

Ôn thiếu chủ cũng chẳng hay gì…

Ôn Phi Khanh hỏi:

– Vị Ôn thiếu chủ và một người khác ư? Còn người nào nữa?

Lý Tồn Hiếu chậm rãi đáp:

– Đó là một vị cô nương…

– Vị đó là ai?

Lý Tồn Hiếu bối rối lắc đầu:

– Xin cô nương thứ lỗi, tôi không thể nói được!

– Vì sao?

– Tôi vừa nói qua, việc này ảnh hưởng đến danh dự của hai người đó…

– Chẳng lẽ ngay cả vị cô nương đó danh hiệu thế nào ngươi cũng không nói?

Lý Tồn Hiếu lắc đầu.

Chợt Tiểu Quỳnh nói:

– Ngươi đừng quên rằng nếu không nhờ cô nương chúng ta đến cứu kịp thời thì

ngươi đã chết ở giữa đồng không rồi!

– Tôi biết! Ân cứu mạng của hai vị cô nương tôi sẽ cố tìm cách báo đáp…

Tiểu Quỳnh ngắt lời:

– Chúng ta không dám hoài vọng ngươi báo đáp. Chỉ hỏi mấy câu mà ngươi không

nói thật thì còn mong báo đáp gì?

– Không phải là tôi không muốn nói, nhưng sự thật chuyện này liên quan đến…

Tiểu Quỳnh không chịu để chàng nói hết, gạt phắt:

– Ta nghe ngươi nói câu này hai ba lượt rồi. Đó là việc liên quan đến danh dự của

người khác. Nhưng nói ra cũng có sao đâu? Chẳng lẽ ngươi còn sợ chúng ta mồm loa

mép dãi rao khắp nơi sao? Cô nương của ta đâu phải hạng người như vậy?

Lý Tồn Hiếu vội đáp:

– Tôi biết hai vị sẽ không nói loan ra, nhưng…

Tới đó bỗng im bặt.

Tiểu Quỳnh mở miệng định nói nữa nhưng Ôn Phi Khanh đã tranh lời:

– Thôi, Tiểu Quỳnh. Vị đó đã không muốn nói thì ngươi đừng gượng ép nữa.

Không muốn tiết lộ chuyện vì nghĩ đến danh dự của người khác, việc đó cũng đúng

thôi.

Tiểu Quỳnh vẫn chưa chịu:

– Cô nương, nhưng mà…

Ôn Phi Khanh khoát tay:

– Ta hiểu ý ngươi, không cần phải nói nữa!

Tiểu Quỳnh liếc nhìn chủ nhân, không dám nói nữa.

Lý Tồn Hiếu nhẹ giọng:

– Đa tạ cô nương.

Ôn Phi Khanh cười đáp:

– Ngươi đừng khách khí. Bất cứ người nào cũng nên như thế, không thể gượng ép

người ta được.

Dừng một lúc lại hỏi:

– Ngươi bây giờ cảm thấy trong người thế nào?

– Đa tạ cô nương, tôi thấy đỡ nhiều rồi. Chỉ hơi mỏi mệt và chân tay khó cử động.

Ôn Phi Khanh gật đầu:

– Thế là ổn rồi. Ngươi là đệ tử của môn phái nào?

Lý Tồn Hiếu trả lời:

– Tôi vô môn vô phái, và nói cho cùng thì chưa thể coi là người trong võ lâm.

Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi:

– Nói vậy là sao?

– Tôi xuất thân từ gia cảnh bần hàn côi cút, có chút võ nghệ là do học được từ

trong một pho bí kíp võ học…

Ôn Phi Khanh nói:

– Ngươi biết võ nghệ, lại hành khứ giang hồ, như vậy được tính là người trong võ

lâm rồi!

Lý Tồn Hiếu lắc đầu:

– Tôi lại không tự coi mình là người trong võ lâm.

Ôn Phi Khanh không tranh biện, chỉ hỏi:

– Nói vậy võ nghệ của ngươi chỉ do học được từ một pho bí kíp mà thành?

– Đúng thế, cô nương.

– Nghĩa là ngươi tự học mà không có sư phụ?

– Có thể nói như vậy.

– Nhưng theo ta biết thì võ công ngươi rất cao cường, võ lâm đương thế không tìm

được mấy người cao thâm hơn.

– Sao cô nương biết?

– Ta đã kiểm tra huyệt mạch của ngươi nên biết rõ. Và ngươi chẳng thể giấu được

người khác.

Lý Tồn Hiếu lắc đầu:

– Tôi không có ý định giấu ai cả.

– Thế nhưng ngươi nói võ học của mình là vô sư tự học là không đúng. Võ công có

thể vô sư tự thành nhưng không thể đạt tới trình độ cao thâm như thế được.

– Nhưng tôi nói là sự thật. Nếu cô nương không tin thì cũng đành chịu…

Tiểu Quỳnh chợt nói bằng giọng bất bình:

– Ngươi thật quá lắm! Cô nương ta đã cứu mạng ngươi, vậy mà ngươi hoặc giấu

giếm không chịu nói ra, hoặc có nói cũng không thật, ta hỏi ngươi có lương tâm không

thế?

Lý Tồn Hiếu đỏ mặt nín lặng.

Ôn Phi Khanh mắng át đi:

– Tiểu Quỳnh không được vô lễ!

Tiểu Quỳnh cũng không dám hé môi nữa.

Ôn Phi Khanh ôn tồn nói:

– Thôi được, không nói chuyện đó nữa. Còn chuyện liên quan đến danh dự của

Ôn thiếu chủ và một nữ nhân để ta thử đoán xem sao.

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi:

– Cô nương có thể đoán được ư?

Ôn Phi Khanh gật đầu:

– Không sai! Nhưng ta trước hết phải hỏi ngươi vài câu. Ngươi nói mình không có

xung khắc gì với Ôn Thiếu Khanh mà chỉ có chút hiểu lầm thôi, đúng vậy không?

Lý Tồn Hiếu gật đầu:

– Đúng thế, cô nương.

– Việc hiểu lầm liên quan đến một vị cô nương?

– Có thể nói như thế.

Ôn Phi Khanh cười nói:

– Ta rất hiểu vị thiếu chủ Ôn Thiếu Khanh, vì thế chỉ cần ngươi nói chuyện hiểu

lầm liên quan đến một vị cô nương ta có thể đoán được rồi! Bây giờ ta xin hỏi tiếp một

câu, vị cô nương đó bao nhiêu tuổi?

Lý Tồn Hiếu ngập ngừng:

– Cái đó…

– Chẳng lẽ câu này ngươi cũng không thể trả lời?

– Không. Cô ấy có lẽ vào độ tuổi của cô nương.

– Cô ta rất đẹp đúng không?

Lý Tồn Hiếu gật đầu:

– Không sai. Có thể nói vị đó là bậc quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại.

Ôn Phi Khanh cười :

– Vậy thì ta biết rồi. Nhất định sự việc xảy ra sau khi ngươi gặp gỡ vị cô nương đó,

cô ta liền sinh hảo cảm đối với ngươi từ đó Ôn Thiếu Khanh hiểu lầm đúng vậy chứ?

Lý Tồn Hiếu chợt thấy lòng rung động, nằm lặng im.

Ôn Phi Khanh hỏi dồn:

– Ta đoán đúng không?

Lý Tồn Hiếu đành gật đầu:

– Cô nương rất cao minh!

Ôn Phi Khanh cười