Old school Swatch Watches
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210450

Bình chọn: 8.00/10/1045 lượt.

gọc Côn giật mình vội hỏi:

– Ai? Ngươi nhận ra chứ?

Sầm Đông Dương nói:

– Một bóng trắng cách xa có đến năm mươi trượng cứ bám không dứt chúng ta,

nhưng đêm tối tôi không nhìn thấy rõ.

– Một bóng trắng à?

Hầu Ngọc Côn chau mày kêu lên, rồi gật đầu nói tiếp:

– Biết rồi, để mắt quan sát, có động tĩnh gì thì báo ta ngay.

Sầm Đông Dương trong xe ứng thanh đáp một tiếng.

Hầu Ngọc Côn nghiêng nhìn Lý Tồn Hiếu nói:

– Lý huynh gậy họa chưa dứt đâu!

Lý Tồn Hiếu chau mày ngạc nhiên hỏi:

– Là cô ta?

– Lý huynh nhãn lực hơn hẳn Sầm Đông Dương, cứ thử đứng lên nhìn lui mà xem!

Lý Tồn Hiếu vẫn ngồi yên bất động, nhíu mày nói:

– Cô ta như vậy là sao chứ?

Hầu Ngọc Côn nói:

– Cô ta chẳng phải là đối thủ của Lý huynh, ắt không phải là truy theo báo thù!

– Vậy thì là gì?

– Chúng ta cần phải hỏi cô ta!

Lý Tồn Hiếu lẩm nhẩm nói:

– Có lẽ cô ta cùng hành trình chúng ta mà thôi, thật khéo!

Hầu Ngọc Côn mỉm cười không đáp, gọi lớn:

– Sầm Đông Dương, ngươi đến trước thay ta đánh xe.

“Vâng” Sầm Đông Dương ứng thanh đáp, rồi từ sau thùng xe chui tới trước.

Hầu Ngọc Côn trao giây cương và roi ngựa cho Sầm Đông Dương, rồi cùng Lý Tồn

Hiếu chui vào trong thùng xe.

Hai người vén tấm bạt lên nhìn lui con đường, nhưng bất giác ngớ người, vì trong

vòng một trăm trượng dưới ánh trăng non mờ nhạt không hề nhận ra một bóng người

nào, làm gì có Lãnh Ngưng Hương như họ nghĩ!

Hầu Ngọc Côn cười nhạt nói:

– Cô ta tinh còn hơn chúng ta nghĩ!

Miêu Phương Hương lên tiếng chen vào nói:

– Công tử, tôi không nhìn thấy cô ta lẩn trốn vào đâu, huống gì một vùng này

không có rừng núi, đường trống lốc biết trốn vào đâu!

Hầu Ngọc Côn vẫn nụ cười nhạt trên môi nói:

– Có lẽ cô ta có thuật độn thổ, đã thế thì mặc cô ta, xem cô ta lẩn trốn đến bao

giờ!

Rồi cao giọng nói với Sầm Đông Dương:

– Cho xe chạy nhanh!

Sầm Đông Dương ngồi phía trước ghế xà ích ứng thanh đáp lớn một tiếng, tay ra

roi vùn vụt thúc ngựa kéo xe chạy như bay.

Trong xe, Hầu Ngọc Côn chau mày trầm tư chừng như đang suy nghĩ gì rất lâu.

Hầu Ngọc Côn không nói, Lý Tồn Hiếu trong đầu cũng suy nghĩ về hành động

bám theo xe của Lãnh Ngưng Hương.

Miêu Phương Hương từ đầu đến giờ mới có dịp ngồi đối diện với Lý Tồn Hiếu,

chốc chốc cứ liếc mắt nhìn chàng mà trong lòng rộn lên, chỉ tiếc là không được ngồi

riêng cùng chàng.

Qua một hồi lâu, Hầu Ngọc Côn ngước mắt nhìn Lý Tồn Hiếu cười hỏi:

– Lý huynh nghĩ ra điều gì không?

Lý Tồn Hiếu “ồ” lên một tiếng nói:

– Gì chứ?

– Chẳng phải Lý huynh đang nghĩ đến hành động của Lãnh Ngưng Hương sao?

Lý Tồn Hiếu do dự một lúc nói:

– Tôi vốn chẳng để tâm…

– Cũng đúng!

Hầu Ngọc Côn mỉm cười nói tiếp:

– Chuyện không liên quan đến mình để ý làm gì, thế nhưng…theo tiểu đệ thấy thì

Lý huynh không nghĩ cũng không được, bởi vì Lãnh Ngưng Hương bám theo chúng ta

chính là liên quan đến Lý huynh đấy!

Lý Tồn Hiếu nói:

– Tại hạ chẳng hiểu ý các hạ muốn nói gì?

Hầu Ngọc Côn cười kha khả nói:

– Chỉ một chuyện Ôn Phi Khanh xưa nay không hề cứu ai lại cứu Lý huynh, đã thế

còn thăm hỏi ân cần, nên dám mạnh dạn đoán một điều. Với người như Lý huynh có

thể nói là “mỹ nam nhân”, nếu tiểu đệ là nữ nhân thì chỉ một lần nhìn thấy cũng xiêu

lòng…

Nói đến đó hắn quay nhìn Miêu Phương Hương hỏi:

– Miêu cô nương nói xem đúng không chứ?

Miêu Phương Hương mặt mày hớn hở, mắt liếc mày cười nói:

– Công tử nói không sai, tôi là nhi nữ nên đứng phía nhi nữ mà nói, chỉ nhìn phải

Lý công tử một lần thì…không thể không xao động trong lòng!

Lý Tồn Hiếu chẳng nhìn Miêu Phương Hương, lại nhìn Hầu Ngọc Côn nói:

– Các hạ thật khéo đùa!

Hầu Ngọc Côn cương quyết nói:

– Lý huynh như vẫn còn không tin, chúng ta cứ ngừng xe lại chờ cô ta đến thẳng

mặt nói chuyện.

Lý Tồn Hiếu thở hắt ra một hơi nói:

– Chỉ cần các hạ nguyện ý ngừng xe, tại hạ chẳng bận tâm lo lắng!

Hầu Ngọc Côn cười nói:

– Lý huynh thật lợi hại, thừa biết tiểu đệ chẳng thể nào ngừng xe…

Vừa lúc này phía trước nghe giọng Sầm Đông Dương nói lớn:

– Hầu công tử, trước mặt sắp đến Thạch Khang, chúng ta có ngừng lại nghỉ chân

không?

Hầu Ngọc Côn nghe hỏi liền đáp ngay:

– Không ngừng, không nghỉ, trên xe thức ăn nước uống đều đủ, tốt nhất một mạch

chạy đến Giang Nam, đến đó nếu cần thì thay cỗ xe này, ngựa không chạy nổi thì thay

cả ngựa…

Sầm Đông Dương đáp một tiếng, rồi cứ giục ngựa chạy không hề giảm tốc độ.

Hầu Ngọc Côn lại nói:

– Đừng vào thành, chạy bọc ngoài thành.

Sầm Đông Dương lại ứng thanh đáp

Lý Tồn Hiếu nói:

– Các hạ mà đi như thế này nói không chừng chúng ta đến Giang Nam trước cả vị

Giả tiền bối kia!

– Thế thì còn gì hay bằng, Giang Nam cảnh sắc tuyệt đẹp, đến sớm vài ngày có

thời gian đi thưởng cảnh…Giang Nam đệ nhất danh thắng, lưng dắt vài vạn lạng, kỵ

hạc xuống Dương Châu, lại còn bao nhiêu chốn như Gia Hưng, Phú Xuân, Tiền Đường,

Thiệu Hưng, Thiên Thai, Nhạn Dương, hoàng Trung, Phổ Đà Phong cảnh đã đẹp mà lại

còn nhiều, chỉ nói đến bảy ngày bảy đêm…

Miêu Phương Hương bỗng chen ngang nói:

– Công tử còn sót một chỗ!

– Chổ nào?

– Lục Triều