Snack's 1967
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214974

Bình chọn: 8.5.00/10/1497 lượt.

than cho một người đã chết, khóc thương cho một người gần gũi và thân quen với mình.

Hai giọt lệ trong veo lăn dài trên má Hương.

Bàng hoàng Hương sờ lên má mình, nước mắt làm dịu mát hai ngón tay đang nóng bừng vì sốt.

Hương có thể khóc, có thể rơi lệ vì mấy câu nói của người đàn ông lạ trước mặt.

Tại sao ánh mắt ông ta lại ngập chìm thương đau và tiếc nuối thế kia ?

Phải chăng mối quan hệ giữa ông ta và người phụ nữ đã chết rất thân thiết, và ngay cả Hương cũng có quan hệ với ông ta ?

_Ông chỉ nói được như thế thôi à ? Bây giờ thì ông nói gì mà chả được. Tôi tuyệt đối không tha thứ cho ông vì cái chết của chị gái tôi và ông cũng đừng hòng mà đòi nhận lại con !

« Nhận lại con ? »

Hương thực sự sợ hãi, mắt Hương thất thần như một kẻ vừa mới nhìn thấy tử thần.

Nhớ lại những lời mà thằng bé vừa mới. Mất mát, đau thương, buồn khổ đang bủa vây lấy Hương, từng chiếc móng sắc nhọn đang cào sâu vào trái tim Hương.

Không ! Không !

Hương không muốn mất thằng bé, Hương không muốn ông khách này nhận lại thằng bé.

Hương đang hiểu lầm là ông khách này là cha của thằng bé mà không hay mình mới chính là con của ông ta.

_Tôi xin cô, xin cô hãy hiểu cho tôi. Tôi đã tìm mẹ con cô ấy mười tám năm nay rồi, xin cô cho phép tôi nhận lại con.

_Tôi phản đối, nó là con của tôi. Ông không có quyền mang nó đi.

_Tôi xin cô ! Xin cô đừng tàn nhẫn như thế. Công cô nuôi dưỡng nó khôn lớn trưởng thành, tôi sẽ không bao giờ quên ơn. Tôi không ngăn cấm nó gọi cô là mẹ, thăm hỏi cô. Tôi chỉ xin cô cho tôi được đón nó về và nhận nó làm con thôi.

Hai người cãi qua cãi lại khiến Hương càng ngày càng mù mờ không hiểu gì.

Ông Sơn ngồi im lặng suốt từ đầu đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

_Mục đích anh đến đây lần này là muốn nhận lại con ?

_Đúng.

Ông khách gật đầu nói ngay như sợ ông Sơn đổi ý.

_Tôi chỉ là người nuôi dưỡng nó khôn lớn trưởng thành, trong lòng tôi lúc nào cũng coi nó như con ruột. Tuy nó cũng coi tôi là cha của nó nhưng chuyện nó có chịu nhận ông là cha của nó và chịu theo ông về sống trong căn nhà của ông hay không thì ông phải hỏi nó. Tôi không thể thay ông làm điều đó.

Nước mắt Hương nhạt nhòa trên khuôn mặt.

_Bố…bố không định cho em Tuấn đi chứ ? Con…con không muốn xa em.

Hương nghẹn ngào nói không nên lời. Trong lòng Hương, Tuấn giống như một thiên thần tí hon, Hương luôn yêu em trai, luôn muốn bảo vệ và sống cùng nó, Hương không muốn mất em trai.

Ông Sơn xoa đầu Hương.

_Con yên tâm bố mẹ và em trai sẽ không đi đâu cả. Dù con muốn sống ở đây hay theo bố ruột của con về sống với ông ấy. Bố mẹ cũng vui lòng chấp nhận và cầu chúc cho con được sống hạnh phúc.

Tạm thời Hương bị đóng băng ở trên ghế.

Sự thật mà ông Sơn nói chẳng khác gì đập vỡ nát cuộc sống vốn bình lặng của Hương. Từ trước đến nay Hương vẫn luôn tin rằng ông Sơn, bà Dung và thằng Tuấn là gia đình của mình.

Dù có nằm mơ Hương cũng không thể tin được rằng, mình chỉ là con nuôi của họ.

Hương không dám tin, cũng không dám nghĩ.

_Bố…bố đang nói dối con đúng không ? Con…con không thể…!

Hương khóc nức nở. Vừa bị thất tình, bây giờ thêm chuyện mình chỉ là một đứa con rơi côi cút do bố mẹ đem về nuôi khiến trái tim tổn thương và đau khổ của Hương càng bị khoét sâu hơn.

Khí lạnh đã xâm chiếm hoàn toàn tâm trí và cơ thể Hương.

Hương chỉ là một cánh hoa bị tàn phá bởi gió mưa, chỉ là một chiếc lá khô rơi rụng trên vỉa hè. Hương chẳng có gì cả, cũng chẳng mong gì cả, Hương chỉ mong mình có thể mãi mãi hóa thân vào cát bụi, có thể tan biến vào hư không.

Sự thật, chỉ trong vòng một ngày có biết bao nhiêu sự thật phũ phàng dồn dập đến khiến Hương nhất thời không thể chịu đựng nổi.

Hương nhìn người đàn ông lạ đang ngồi trước mặt mình. Dù có một chút thân tình, một chút cảm giác của tình phụ tử, Hương cũng không làm sao chấp nhận nổi mình là con ruột của ông ta, còn người mà mình luôn gọi là cha mẹ chỉ là cha mẹ nuôi của mình thôi.

Nước mắt nhạt nhòa, lòng tan nát vì đau, vì hận.

_Bác…bác nói đi. Có đúng bác là cha ruột của cháu ?

Hương nghẹn ngào hỏi ông ta.

Ông khách nhìn thật sâu vào mắt Hương. Ông buồn tê tái, khuôn mặt không có một chút dưỡng khí, nhìn ông giống như một người bị bệnh lao phổi lâu ngày.

_Ông nói đi chứ ? Ông định để cho con bé phải chờ đến bao giờ ?

Bà Dung tức giận gầm lên, đối với một kẻ gián tiếp hại chết chị gái mình, bà không làm sao tha thứ được, bà vẫn nuôi lòng hận và căm thù.

_Xin cô. Xin cô hãy hiểu cho tôi.

Ông khách khổ sở van xin lòng thương hại của bà Dung.

Đây là lần đầu tiên ông Đoàn Chính Phong – giám đốc công ty thuộc một bộ phận trong tập đoàn của nhà họ Cao xuống nước năn nỉ và cầu xin ai đó.

Ông Đoàn Chính Phong là một người đàn ông trăng hoa, hai từ “chung thủy” không tồn tại trong suy nghĩ của ông.

Với ông Đoàn, được ngả nghiêng trong vòng tay của các mỹ nhân mới thực sự có niềm vui và mới biết cảm giác thế nào là hưởng thụ, thế nào là vui sướng.

Lầy chồng giàu sang và quyền lực luôn là ước mơ của phụ nữ nhưng nếu lấy phải một kẻ có trăng quèn như ông Đoàn thì cả đời này phải chịu cảnh c