Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215411

Bình chọn: 9.00/10/1541 lượt.

h vì hắn khó nắm bắt nên mọi người mới chú ý và bị hắn thu hút.

Là nô lệ của hắn, Hương phải nhất nhất nghe lời và làm theo mệnh lệnh của hắn một cách tuyệt đối.

Trong mắt hắn, Hương là một cô gái đa dụng. Hương vừa là một người hầu hoàn hảo của hắn, vừa là thú cưng, vừa là người tình mang lại cho hắn cảm giác đắm say và mật ngọt.

Hắn quyết tận dụng hết mọi năng lực của Hương.

Thật là một kẻ cao ngạo và khôn ngoan !

Thầy giáo dạy Chính luận bước vào lớp. Cả lớp đứng lên.

Thầy vẫy vẫy tay hàm ý bảo cả lớp ngồi xuống.

Do chỉ học tuần đầu tiên ở trường đại học Thiên Tân nên tất cả giáo viên trong trường đều là người mới nên bọn sinh viên nhất thời chưa hiểu được tính cách của giáo viên dạy bộ môn trong lớp mình.

Ông thầy viết tên mình trên bảng.

_Chào các em ! Thầy là Đàm Vĩnh Phong ! Thầy sẽ dạy các em Chính luận.

Bằng một giọng cương nghị, nghiêm lạnh thầy giới thiệu tên của mình cho cả lớp biết.

Những sinh viên yếu bóng vía nghe giọng của thầy ai cũng phải mồ hôi nhợt nhạt và khuôn mặt hơi tái đi, mắt mở to thất thần.

Hương là người đầu tiên xuất mồ hôi lạnh. Một cô gái nhút nhát và nhu nhược như Hương bị sợ hãi quá độ cũng không có gì là lạ.

Thầy giáo này rất nghiêm và rất đáng sợ !

Không cần dùng micro giọng thầy vẫn sang sảng.

Bọn sinh viên ngồi nghe với tinh thần khiếp đảm. Họ không dám quay ngang quay ngửa, không dám hé răng nói chuyện, thậm chí nhìn thẳng vào mắt thầy giáo họ cũng không dám.

Đúng là một cảnh từ xưa đến nay chưa từng có !

So với hàn băng khí toát ra từ người thầy và những ám ảnh sợ hãi mà thầy truyền cho bọn sinh viên trong lớp, hắn còn đáng sợ hơn thế.

Hắn hoàn toàn không coi ông thầy đang giảng bài trên bục giảng kia vào đâu.

Hắn vẫn ngang nhiên gác chân lên thành ghế của Hương. Hắn còn cố ý động chạm vào đùi của Hương khiến Hương vừa học vừa cảm tưởng như có gai đâm vào đùi mình, khuôn mặt của Hương liên tục thay đổi màu vì hắn.

Hắn đúng là một tên xấu xa và tà giáo !

Ông thấy chiếu ánh mắt sáng rực như ánh thép trong đêm lạnh vào hắn.

Thầy giáo đi về phía cuối lớp. Tiếng giày lộp cộp của thầy nện trên nền gạch nghe giống như tiếng trống gõ điểm đã đến giờ chảm đầu phạm nhân.

Bọn sinh viên co rúm lại, mắt người nào người nấy lấm lét nhìn thầy giáo như đang nhìn thấy một hung thần vừa mới sống dậy và đang xuất hiện giữa ban ngày.

_Em là Tuấn Vũ !

Thầy giáo nghiêm sắc mặt hỏi hắn.

_Đúng.

Hắn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt thấy giáo, hắn không biểu lộ một chút sợ hãi hay chán ghét nào.

Ánh mắt hắn trong suốt như pha lê. Trông hắn thật ngây thơ vô tội như một đứa trẻ con bị bắt lỗi oan.

_Em có biết là em đang làm hỏng tinh thần học tập nghiêm trang của các bạn trong lớp không ?

Đây là người đầu tiên dám yêu cầu hắn thay đổi cách ngồi học của mình.

Hắn cười thầm. Ông thầy này không tệ lắm !

Nhưng so với hắn, thầy vẫn còn kém thua xa về cái khoản yêu cầu và ra lệnh cho người khác làm theo ý mình.

_Thầy nghĩ là em nên đang vi phạm nội quy của trường sao ?

Hắn ngây thơ hỏi lại. Tia mắt hắn vẫn không hề thay đổi, thậm chí khuôn mặt hắn cũng không hề biến sắc.

_Đây là lớp học em nên tôn trọng các bạn khác một chút !

Trong câu nói của ông thầy đã có chút ý nhượng bộ và cầu khẩn hắn.

_Có ai chê tôi ngồi học không đúng cách không ? Nếu có « làm ơn » lên tiếng để tôi sửa !

Mắt hắt quét qua lớp học một lượt. Hắn cố tình nhấn mạnh hai từ « làm ơn » cho câu nói của hắn thêm phần trang trọng và thêm phần có ý nhún nhường.

Hắn có hàm ý như thế nhưng người nghe lại hiểu hoàn toàn ngược lại.

Hắn càng cố ý hạ mình, càng cố ý tỏ ra bình thản, bọn họ càng sợ, càng kinh hãi hắn hơn.

Có một hung thần như hắn trong lớp đã khiến trái tim bọn họ làm việc quá sức rồi, bây giờ lại thêm ông thầy giáo nghiêm khắc này nữa, kiểu này cả hai không muốn cho bọn họ sống yên mà muốn họ mỗi ngày phải uống thuốc trợ tim trước khi đi học và mang theo thuốc bên mình.

Lớp học im lặng như tờ, không một ai lên tiếng, không một ai nói gì, ngay cả thở họ cũng không dám thở mạnh, ánh mắt họ tràn ngập sợ hãi và khiếp đảm.

Cuối cùng chỉ còn một mình ông thầy đứng đối chọi với ác quỷ như hắn.

Đúng là một trận chiến không cân sức !

Một người chưa từng nhỏ một hôi nào khi nói chuyện với sinh viên như ông cuối cùng hôm nay cũng hiểu cảm giác xuất mồ hôi khi sợ hãi và bất lực là gì.

Hắn không quát, không hét, không nói gì thất thố, hắn chỉ đơn giản nhìn thẳng vào mặt ông, lịch sự và ngoan ngoãn trả lời ông nhưng ông lại có cảm giác những lời nói của hắn nặng như đeo đá, ánh mắt lạnh lẽo và vô hồn của hắn tràn ngập hàn khí, hơi lạnh từ người hắn tỏa ra khiến ông bắt đầu run rẩy.

Cơ thể ông trong lạnh ngoài nóng. Ông biết mình đã thua hắn rồi.

Đứng trên cương vị là một thầy giáo nếu bỏ đi mà không nói nổi được hắn, ông cảm thấy mất mặt nhưng nếu nói thêm cũng không ăn thua gì.

Ngay từ đầu ông đã rơi vào thế hạ phong !

Cuối cùng từ từ, ông quay người bước đi. Mỗi bước chân của ông giống như đang phải mang theo mười cân cát trên gối. Cơ thể ông cứng ngắc như gỗ lim, từng đốt xương trong cơ thể


Disneyland 1972 Love the old s