
g, vẫy tay chào em trai và bố mẹ. Hương khép cổng.
Túi sách đeo trên vai, chân đều bước. Hương vừa đi vừa đá mấy viên sỏi dưới đất. Tâm tư đang cuộn sóng, trái tim Hương đang đập loạn xạ trong lồng ngực.
Một ánh mắt xanh thẳm đang ám ảnh Hương.
Nghĩ về người con trai ấy khiến Hương liên tưởng đến màu xanh của biển. Thật bao la, thật rộng lớn.
Có lúc người con trai ấy làm cho Hương khiếp sợ vì giận dữ và những con sóng như muốn cuốn phăng hết mọi thứ của mình.
Có lúc người ấy lại dịu dàng, ôm ấp và vỗ về Hương như làn nước mát đang vuốt ve cơ thể Hương.
Hương ngơ ngẩn mỉm cười.
Nụ cười của Hương tươi mát như nắng xuân, ngập tràn hương hoa và gió. Hương là linh hồn của mật ngọt và mê say mà hắn đang kiếm tìm.
Chợt như có chút gì xao động rất nhẹ trong lòng, theo phản xạ Hương lập tức ngước mắt lên nhìn, trong một thoáng tim Hương như muốn ngừng đập, đến cả hơi thở như cũng muốn tan biến theo hư không .
Chớp mắt nhìn lên ấy, Hương tưởng chừng đã thấy được tầng tầng lớp lớp cánh hoa tản ra rồi tụ lại thành một thân ảnh vô cùng quen thuộc, cũng vô cùng xa lạ.
Trong ánh sáng lung linh và tươi mát, người ấy hiện ra như hóa thân của hồn hoa, đẹp đẽ mà hư vô đầy mộng ảo.
Bộ quần áo màu trắng tiêu sái như sương khói, nét cười làm tâm trí Hương đảo điên…
Ngập đầy đáy mắt Hương, là màu xanh mê đắm như không thực.
Như thể mĩ lệ, như thể tiêu hồn đoạt phách.
Dùng “mĩ lệ” để miêu tả một người con trai thật có phần không đúng, nhưng khiến Hương phải cảm thán vốn từ của bản thân quá ít ỏi, trên đời này, ngoài người trước mặt, e chẳng có người thứ hai.
Kẻ vừa ban cho Hương một nụ cười mà trong một thoáng Hương còn ngỡ là hoa tiên hạ phàm ấy, không ai khác chính là công tử nhà họ Cao – Cao Tuấn Vũ !
Cả hai hầu như cảm nhận được cả nhịp tim, nhịp thở cùng hơi ấm từ đối phương truyền lại, vừa cuồng nhiệt bỏng cháy vừa dịu dàng ôn hòa mà quấn riết lấy nhau trong vô hình.
_Lại đây !
Lời nói như rót mật vào tai Hương.
Hương ngu ngơ bước lại gần như một kẻ mất hồn.
Nụ cười kia quyến rũ và mê đắm quá ! Tại sao một người con trai lạnh băng như hắn khi cười có thể khiến cho người ta mụ mị như lạc vào cõi mộng thế này ?
_Trèo lên !
Hương làm theo như một cái máy. Ánh mắt vẫn không tài nào rời khỏi nụ cười như tiên xa của hắn.
_Ôm lấy tôi !
Vòng tay ra đằng trước, Hương ôm lấy lưng hắn hệt như một con chó con được chủ cưng chiều.
Lần này hắn không đột ngột phóng xe cũng không dùng tốc độ của một kẻ chuyên đi đua xe để đưa Hương đi mà hắn lái xe rất chậm, rất cẩn thận. Hắn sợ người con gái ngồi sau lưng hắn sợ hãi và run rẩy. Hắn bắt đầu biết thương hoa tiếc ngọc.
Hương đang lạc vào tiên cảnh, đang chìm đắm trong bến mê nên nhất thời không biết rằng mình đang ôm eo hắn, dựa đầu vào lưng hắn hết sức dịu dàng và hết sức mỹ lệ.
Thủy chung tấm lưng rộng, rắn chắc và an toàn của hắn đã khiến Hương như hít phải thần dược, cơ thể Hương hoàn toàn dựa hẳn vào cơ thể hắn.
Hai cơ thể ấm nóng dựa vào nhau giống như một viên kẹo đường đang tan trong miệng. Giống như ong và hoa. Họ đang cuốn hút lẫn nhau.
Người ta nói một người có đa tính cách và đa bộ mặt thì có thể đóng được rất nhiều vai và trở thành một diễn viên đa tài, hắn chính là một con người thế.
Lúc nãy hắn đối xử dịu dàng với Hương bao nhiêu, thì bây giờ hắn lại lạnh lùng và băng giá bây nhiêu.
Đến cổng trường, hắn dừng xe.
_Xuống đi !
Giọng hắn hoàn toàn lạnh.
Hương giật mình tỉnh mộng. Hương vội vàng làm theo lời hắn.
_Cầm lấy.
Hắn thô bạo ném cặp của hắn cho Hương. Sau đó hắn phóng xe vào trong sân trường.
Hương đứng ngơ ngác nhìn theo. Hương hoàn toàn không hiểu được tính cách của hắn.
Những cảm xúc mà hắn mang lại cho Hương giống như một cuộn chỉ rối. Chúng đang siết chặt lấy Hương.
Thở dài ngán ngẩm, Hương lững thững đi vào trong.
_Bốp !
Vai Hương bị đập đau điếng.
_Xin lỗi !
Một giọng nhạt nhẽo và cợt nhả vang lên.
Hương ngẩng mặt nhìn kẻ vừa mới va vào mình. Khi biết người con gái vừa va vào mình là ai. Mặt Hương tái lại. Hương biết cô ta không phải là vô tình va vào mình, mà là cô ta cố ý va vào để trả hận cho chiều hôm qua.
Hương cắn răng không nói gì.
_Bạn thật tốt !
Cô ta vừa cười vừa nói. Trông cô ta cười mà tựa như không cười, khẩu khí chứa toàn gươm đao.
Người ta nói nụ cười có thể giết được người khác bằng ẩn ý quả là không sai !
Theo sau cô ta còn có bốn cô gái khác.
Họ đang nhìn và quan sát Hương bằng ánh mắt thù hằn và chán ghét.
Công tử nhà họ Cao tuy cao ngạo và khó gần nhưng trong mắt họ, hắn chính là một bạch mã hoàng tử.
Hắn càng lạnh, càng băng giá, càng khó gần, bọn họ càng thích và càng ngưỡng một. Hắn giống như một một bức tượng được đúc bằng băng trong suốt và đẹp lung linh khiến cho bọn gái không tài não cưỡng lại được sức hút của hắn.
Nếu hắn nghèo, họ sẵn sàng dùng tiền để có thể nhìn thấy một lần hắn cười và để mắt đến mình, nhưng thật đáng tiếc, công tử nhà họ Cao không chỉ lạnh giá mà còn quá giàu.
Bọn họ có nằm mơ cũng không thể lại gần được. Họ đành phải ngắm nhìn và chiêm ngưỡng hắn từ xa.
Đối với