Snack's 1967
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215502

Bình chọn: 7.5.00/10/1550 lượt.

năm gang tay.

_Anh…anh muốn gì ?

Hương lấy hết tinh thần và sức lực trong cơ thể để hỏi hắn. Hương nghĩ mình sắp ngất vì sợ.

_Cô đang bị cúm ?

Một câu hỏi không ăn nhập gì với câu hỏi của Hương.

_Vâng.

Hương mặc dù không hiểu nhưng vẫn trả lời.

_Cô không mang theo áo mưa ?

Hương ngước mắt nhìn hắn. Hương tưởng hắn gọi mình đến vì muốn làm gì cho hắn, nhưng hóa ra hắn chỉ hỏi những câu vớ vẩn và những thứ mà hắn đã biết rồi.

_Vâng.

Hương lại ngoan ngoãn trả lời.

_Để tôi đưa cô về !

Chỉ năm từ của hắn cũng đủ khiến Hương muốn sụp xuống sàn nhà. Hương ngạc nhiên quá đỗi nên nhất thời đứng si ngốc nhìn hắn.

Mắt Hương tròn xoe, đôi môi hé mở. Tai Hương điếc đặc. Dù có nằm mơ hàng trăm, hàng nghìn lần Hương cũng không dám mơ là được hắn đưa về nhà.

Hương lắc lắc đầu như tự nhắc bản thân là lúc nãy do tai không làm việc tốt nên mới nghe lầm.

Một công tử lạnh lùng và kiêu ngạo như hắn tuyệt đối sẽ không chở một con cóc xấu xí và ngu ngốc như Hương về nhà.

Phải chăng là Hương đang mơ ?

Nhìn hành động trẻ con của Hương. Đôi môi màu hồng nhạt của hắn từ từ dãn ra, cuối cùng một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt Trời xuất hiện trên môi hắn.

Nụ cười làm cho khuôn mặt hắn bừng sáng, làm đôi má trắng mịn của hắn có màu hồng, làm ánh mắt lạnh lùng của hắn ấm áp như nắng mai.

Bắt gặp nụ cười của hắn, Hương hóa đá. Tạm thời Hương tưởng là mình đã chết rồi. Hương ngây dại như một kẻ mất trí. Con tim Hương hoàn toàn ngừng đập. Hương nghĩ nếu có thể chết và lên thiên đường lúc này, Hương cũng tình nguyện và cầu xin Chúa Trời cho Hương đi.

Bây giờ trông hắn giống hệt một thiên sứ trong đôi cánh màu trắng.

Vì hắn, trái tim Hương đang lạc lối và đang đi hoang.

Không thể cãi lý và không dám làm trái lời của hắn. Hương theo hắn đi ra lán để xe.

Các bạn trong trường đã về hết nên chỉ còn xe của Hương và của hắn.

_Tôi…tôi nghĩ là để tôi tự đi về. Chỉ một lúc nữa mưa sẽ tạnh ngay thôi.

Hương khó nhọc cố gắng thương lượng với hắn.

Có ai hành động kì lạ như hắn không ? Ngay cả việc đưa Hương về nhà, hắn cũng phải dùng uy quyền của mình để ép.

_Đừng nói lôi thôi. Cầm lấy cặp cho tôi.

Hắn lạnh lùng tuyên bố như thể Hương chỉ là một cái đuôi của hắn. Hắn đi đâu là Hương phải đi theo đấy.

Hương mặc dù căm tức lắm nhưng không dám ho he nói gì chỉ ngoan ngoãn cầm lấy cặp của hắn như một con thú cưng.

Do hắn luôn đi xe có một mình và không bao giờ chở ai nên hắn không mang theo mũ bảo hiểm dự trữ.

Trời mưa tầm tã như thế này, chắc cảnh sát giao thông cũng không còn đủ hơi sức để mà đứng đường nhìn từng người đi xe máy phóng vụt qua.

Mặc áo mưa. Hắn khởi động xe.

_Trèo lên !

Hắn lại ra lệnh.

Hương chán ngán. Cuộc sống địa ngục kiểu này khiến Hương khó thở. Trái tim Hương lúc nào cũng phải làm việc quá sức.

_Còn…còn chiếc xe đạp điện của tôi thì sao ?

Hương mong hắn nghĩ Hương cũng đi xe, hắn sẽ buông tha không ép Hương đi xe của hắn nữa nhưng nào ngờ.

_Tôi bảo cô lên xe.

Hắn quát to.

Hương giật nảy mình. Mỗi lần hắn hét to hay quát Hương, cơ thể Hương giống như bị ai đó nâng lên cao rồi ném thẳng xuống đất.

Líu ríu, Hương luống cuống trèo lên xe đúng như lời hắn nói. Khả năng phản kháng và đấu tranh của Hương đều tan biến khi nghe giọng nói đáng sợ của hắn.

Hương đau khổ nhìn chiếc xe đạp điện của mình đang đứng lẻ loi trong lán xe. Hương nhủ thầm. Thôi thì đành để đến sáng mai lấy vậy.

Hắn không nói không rằng mà đã vội phóng xe đi.

Hương chưa kịp bám vào cái gì nên nhất thời bị xô mạnh vào lưng hắn. Mặt Hương tái mét, môi run run. Nhắm mắt, Hương bấu chặt vào đuôi xe. Hương quá hãi.

Hắn là chúa đi ẩu !

Hương cố gắng ngồi nhích xa cơ thể hắn ra.

_Cô có chịu ngồi im không ? Cô định để cho cả hai ngã ra ở đây đấy à ?

Hắn quát ầm lên.

Hương sợ quá vội ngồi im như tượng.

Một tay vòng ra phía sau. Hắn nắm lấy tay Hương.

_Ôm lấy tôi !

Hương ngây người. Hương càng ngày càng thấy những mệnh của hắn rất vô lý.

Dù hắn là ông chủ cũng không có quyền bắt nô lệ của mình ôm lấy mình.

_Tôi nói gì cô có nghe không ?

Giọng lạnh lùng và băng giá của hắn lại vang lên.

Nuốt nước bọt. Hương chuyển bàn tay bấu ở đằng đuôi xe rồi từ từ vòng qua eo hắn. Hương vừa ôm lấy hắn vừa run.

Nếu Hương ngồi ở đầu xe thế nào Hương cũng nhìn được nụ cười thỏa mãn và ma giáo của hắn.

Hắn càng lúc càng phóng xe thật nhanh. Hương càng lúc càng phải ôm chặt lấy hắn vì sợ ngã.

Hương chửu thầm hắn là một ông chủ kiêu ngạo và đáng ghét.

Đồ tàn nhẫn !

Hương bực mình buông một câu trong cổ họng. Hương không dám phát tiết ra ngoài vì sợ hắn nghe tiếng.

Hôm nay công tử nhà họ Cao cười rất nhiều. Chưa có lúc nào hắn lại cảm thấy lòng hắn nhẹ nhõm và thanh thản như thế này. Vòng tay của Hương đã mang lại cảm giác ấm áp và bình yên cho hắn.

Hương vùi mặt vào lưng hắn, mũi không ngừng hít mùi nước hoa trên cơ thể hắn.

Cơ thể hắn thật rắn chắc.

Khổ cho con tim Hương, lần đầu tiên biết thế nào là rung động, biết thế nào là không chống đỡ nổi sức hút của một chàng trai. Hiện giờ đầu óc Hương đang chơi vơi, còn tâm trí thì đã lên mây từ lâu