
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)
Tác giả: mysweetlovelyday
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3215535
Bình chọn: 7.5.00/10/1553 lượt.
òng.
Thật là một cảnh hy hữu !
Công tử nhà họ Cao lại sợ nô lệ của mình bị ngã đau và sợ nô lệ coi khinh mình.
Hương khóc thút thít trong lòng hắn. Hương đúng là trẻ con. Khi nước mắt đã tuôn ra rồi, Hương sẽ khóc không ngừng.
Hắn bị nước mắt của Hương làm cho rối loạn. Nhất thời hắn không biết nên làm gì để dỗ dành Hương.
Cơ thể băng giá của hắn dần thả lòng cuối cùng hắn dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng Hương.
_Đừng khóc nữa ! Tôi xin lỗi cô là được chứ gì ?
Chỉ vài câu nói của hắn, Hương lập tức nín khóc. Mắt Hương mở to nhìn hắn. Hương tưởng mình đang nghe lầm.
Hắn mà cũng biết xin lỗi và dỗ dành người khác sao ?
_Anh…anh vừa mới nói gì ?
Hắn bị đôi mắt đầy nước và đen láy của Hương làm cho lúng túng.
_Nếu đã nín khóc rồi thì mau lại bàn đọc sách đi !
Hắn cố gắng lấy lại tự chủ của bản thân.
Hắn lập tức buông Hương ra. Cơ thể hắn vừa mới lách ra khỏi cơ thể Hương. Hương cảm thấy lạnh giá và cô đơn.
Hắn lạnh lùng quay mình bước đi. Hương khập khiễng đi phía sau lưng hắn.
Năm ngón chân xưng tấy khiến Hương nhăn nhó rên lên một tiếng.
Nghe tiếng rên của Hương, hắn quay đầu lại nhìn Hương.
Hương hốt hoảng nhìn hắn. Hương sợ hắn thấy mình chậm chễ không làm theo lời hắn.
_Tôi…tôi xin lỗi. Tôi sẽ không làm phiền gì anh nữa đâu.
Hương càng cố bước đi, chân càng đau. Mặt Hương nhạt nhòa nước mắt, hơi thở đứt quãng, trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn nắm lấy tay Hương. Ôm lấy eo, hắn kéo Hương đứng sát vào người hắn.
Hương đông cứng người. Ngay cả thở Hương cũng không dám thở mạnh. Hương cúi gầm mặt. Mặt Hương đỏ bừng vì ngượng.
_Cô không sao chứ ?
Giọng nói của hắn hoàn toàn không có một chút băng khí nào mà ngược lại, hắn đang hỏi Hương bằng một giọng dịu dàng và quan tâm.
_Tôi…tôi không…không …
Hương choáng váng, Hương đảo điên. Có nằm mơ, Hương cũng tin được rằng, mình có thể được nghe hắn hỏi bằng một giọng ru lòng người như thế.
Hương không dám đứng gần hắn, lùi một bước. Hương nhanh chóng tránh xa hắn được mười centimet.
_Cô muốn chết đúng không ?
Hắn cười nhạt.
_Không….không !
Hương vội lắc đầu phủ nhận và van xin hắn.
_Nếu không muốn chết thì bước lại gần đây.
Hắn đứng im bất động, hai tay đút vào túi quần trông giống như một kẻ tự phụ chờ người yêu lao vào lòng mình vì hắn biết rằng Hương không thể nào chạy đi đâu được và tuyệt đối không dám làm trái lời hắn.
Hương nuốt nước bọt. Khi ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt hắn như một có một sức mạnh vô hình hút chặt lấy Hương.
Hương run run bước lại gần hắn. Chỉ hai bước chân, Hương đứng gần sát vào người hắn.
Trái tim Hương đập thình thịch trong lồng ngực. Sắc hồng trên má Hương đang lan tỏa khắp khuôn mặt. Tay Hương mân mê vạt áo. Hương đang cả thẹn.
Hắn đứng lặng ngắm nhìn Hương. Hắn không thể tin được là một cô gái như Hương cũng có những biểu hiện nữ tính đáng yêu và quyến rũ như thế này.
Ánh mắt hắn lang thang khắp khuôn mặt đỏ hồng của Hương. Hắn tiếc nuối vì không được nhìn tận mắt khuôn mặt và ánh mắt Hương.
Hắn bực mình gỡ cặp kính cận to đùng trên sống mũi Hương ra. Dùng tay nâng cằm Hương lên, hắn bắt đầu chiêm ngưỡng.
Hắn nuốt nước bọt. Hương có làn da trắng mịn, sắc hồng trên má Hương càng làm Hương thêm bội phần quyến rũ và xinh đẹp.
Khi xuống đôi môi hơi hé ra của Hương. Hắn nhìn như bị thôi miên. Đôi môi Hương gợi cảm và tràn đầy nét cuốn hút.
Dù Hương không bao giờ trang điểm nhưng vẻ đẹp tự nhiên, tươi mát và chân thật của Hương càng khiến hắn rung động và càng muốn chiếm hữu Hương là của riêng hắn hơn.
Hương đang làm cho trò chơi mà hắn dự định muốn thực hiện với Hương ngày càng thêm hứng thú. Hắn là một kẻ kiêu căng nên hắn sẽ không chịu thua ai.
Hương thấy hắn cứ ngơ ngẩn nhìn mình mãi. Mặt Hương càng ngày càng đỏ hơn, trái tim Hương đã tăng thêm mấy nhịp. Mắt Hương chớp chớp trông thơ ngây và trẻ con.
Hắn thấy Hương là một cô gái trong sáng chưa trải đời, cũng chưa từng kinh qua chuyện tình ái nên không hiểu gì cả. Cử chỉ e thẹn và ngại ngùng của Hương đã cho hắn thấy điều đó.
Hắn cười thầm. Hắn nhất định sẽ thuần dưỡng được Hương.
Hắn rất thích được mài một viên ngọc thô như Hương trở thành một viên ngọc quý của hắn.
Nắm ngón chân tê nhức khiến Hương không thể ngồi yên trên ghế. Hương muốn cởi giày và xoa bóp năm ngón chân của mình.
Biết nếu chọn một cái bàn khác để ngồi thế nào cũng bị hắn quát và hét nên Hương đành cúi xuống cởi giày của mình.
Hương nhăn nhó khi nhìn năm đầu ngón chân vẫn còn xưng đỏ. Hương kêu khổ, không những bị hành hạ về tinh thần mà thể xác cũng không được toàn vẹn.
_Xin lỗi các em ! Quả thực chị không có ý gây tổn thương đến các em nhưng vì những tai nạn vô tình nên chị không thể tránh được.
Hương thầm thì xin lỗi năm đầu ngón chân của mình như một con ngố.
Hắn chăm chú lắng nghe. Hắn cười thầm khi biết Hương đang nói gì và đang làm gì. Xem ra nô lệ của hắn ngố và trẻ con hơn hắn tưởng. Mười tám tuổi đầu rồi mà vẫn còn ngồi xuýt xoa như một đứa con nít.
Thật là hết biết !
Hương nắm bóp và xoa chân một lúc, cảm thấy đã khá hơn, Hương nhẹ nhàng đặt chân mình xuống giày.
_C