The Soda Pop
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215675

Bình chọn: 7.5.00/10/1567 lượt.

ỏi phạm nhân. Anh ta quá đáng sợ nên Hương không dám nhìn vào mặt anh ta.

_Tôi…tôi có nhất thiết phải trả lời câu hỏi của anh không ? Tôi..tôi không làm gì sai cả.

Anh ta ra lệnh.

_Tôi hỏi gì thì cô mau trả lời đi.

Hương chưa từng gặp tên nào vô lý như tên này. Dù anh ta có làm ơn cho Hương cũng không nên ép Hương khai hết cả lý lịch của mình ra.

_Gia đình tôi sống ở Đàm Trung. Tôi là sinh viên.

Anh ta lười nhác hỏi tiếp.

_Cô đang học ở trường nào và năm thứ mấy ?

Hương tức muốn điên lên.

_Anh…anh vừa phải thôi. Tôi không phải là phạm nhân của anh.

Hương đùng đùng đi ra cửa. Hương tính nhất định lần này dù anh ta có quát, có hét, Hương cũng không quay trở lại.

Hương vui mừng vì anh ta không nói gì và cánh cửa cũng không có khóa. Nụ cười trên môi Hương tắt ngúm khi trông thấy hai vệ sĩ đang đứng canh ngoài cửa. Một trong hai người lịch sự bảo Hương.

_Mời tiểu thư đi vào trong. Cậu chủ dặn là không được cho phép tiểu thư đi ra ngoài.

Hương mở to mắt nhìn cả hai. Tai Hương lùng bùng không hiểu gì cả.

_Anh…anh làm ơn cho em đi. Em không phải là tiểu thư, cũng không nợ nần gì cậu chủ của hai anh.

Anh ta che miệng ngáp. Anh ta thích thú ngắm nhìn Hương. Trên môi anh ta vẫn giữ một nụ cười chiến thắng và đáng ghét.

Hương chỉ là một con thỏ con, còn hai vệ sĩ này là hai con gấu. Hương không thể đọ sức được với họ. Không còn cách nào khác, Hương đành đi vào trong.

Hương run sợ nhìn anh ta.

_Anh giữ tôi ở đây là có ý gì ?

Anh ta quan sát nét biểu cảm trên khuôn mặt Hương.

_Muốn nói chuyện và thương lượng với cô.

Hương mù mờ không hiểu gì.

_Tôi…tôi không có gì để thương lượng với anh cả.

_Cô là con gái của nhà họ Đoàn ?

Hương kinh ngạc không hiểu bằng cách nào anh ta lại biết tên mình.

_Sao…sao anh biết ?

Anh ta cười lạnh.

_Cô đúng là con gái của Đoàn Chính Phong ?

Hương gật đầu xác nhận. Anh ta đứng bật dậy, mắt anh ta nhìn thẳng vào mặt Hương như đang dò xét.

_Cô có biết bố cô đã làm gì gia đình tôi không ?

Hương đi giật lùi. Hương cảm nhận được mùi sát khí trong ánh mắt và giọng nói của hắn.

_Tôi…tôi không biết.

Chỉ bằng một sải chân. Hương bị bàn tay hắn siết chặt quanh eo. Hắn gầm lên.

_Cha tôi đối với cha cô là Đoàn Chính Phong tín nhiệm hết mực, còn xem bố cô là bạn tốt, chẳng những hết lòng trọng dụng bố cô, còn giao cho bố cô làm chủ một công ty thuộc tập đoàn Cao Thị. Nhưng đúng là không nghĩ tới việc nuôi hổ có ngày bị cắn, bố cô đã không biết cảm ơn lại còn phụ bạc tình nghĩa của cha tôi, ghê tởm nhất chính là. ..

Hắn nghiến răng nghiến lợi .

– Bố cô cùng tình nhân của ông ta dám cả gan lợi dụng sự tín nhiệm của cha tôi, thừa cơ hội trộm đi thông tin cơ mật của tập đoàn, làm cho công ty bị tổn thất rất lớn.

Chuyện tổn thất tiền bạc có thể không tính nhưng phản bội ân nhân giúp đỡ mình, chuyện này không thể khoan dung.

_Đối với loại người vong ân phụ nghĩa đó, cô nói, tôi nên đối phó thế nào ?

_Anh. . . . . . Anh nói bậy, bố tôi không phải là người như thế !

Hương sắc mặt trắng bệch, Hương không dám tin vào một lời nào mà hắn nói.

Hắn hừ giọng, miệng quát to.

_Mang bà Hoa vào đây !

Nghe hắn gọi đích danh bà Hoa trong gia đình mình. Hương lảo đảo muốn ngã.

Cánh cửa mở tung ra. bà Hoa bị một người đàn ông mặc đồ đen áp giải vào phòng như một phạm nhân.

Nhìn thấy bà. Hương vội chạy ôm chặt lấy, miệng xúc động gọi to.

_Dì Hoa !

Bà Hoa kinh hoàng nhìn Hương. Bà tưởng mình đang mơ, rõ ràng là Hương đang bị hôn mê nằm trên giường bệnh kia mà. Tại sao bây giờ Hương lại đang ở đây ?

Nước mắt ràn rụa. Bà vòng tay ôm lấy Hương.

_Tiểu thư ! Tiểu thư đã tỉnh lại rồi !

Hương nghẹn ngào.

_Con nhớ Dì lắm ! Cha con đâu ?

Bà Hoa lạnh ngắt, lòng bà tê tái. Bà kinh sợ vội đẩy Hương ra. Đứng chắn trước mặt Hương. Bà nhìn hắn bằng ánh mắt van xin.

_ Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư bị hôn mê năm tháng nay, hôm nay vừa mới tỉnh lại, căn bản là còn chưa được nhìn thấy ông chủ, cô ấy không biết gì cả.

Hắn cười lạnh.

_Thật không ?

Bà Hoa vội vàng gật đầu xác nhận. Hương chỉ tay vào hắn, mắt nhìn bà Hoa. Hương run giọng hỏi.

_Dì làm ơn nói cho con biết bố con không làm gì có lỗi, bố con không bỏ trốn, không nợ tiền nhà họ Cao đúng không Dì ?

_Dì. . . . . .!

Bà Hoa gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hương. Chúa ơi ! Bà thật sự không nghĩ chuyện lại có thể xảy ra cớ sự lớn đến như vậy.

Ánh mắt chợt lóe lên, hắn hừ nhẹ.

_Được lắm bà quản gia, bà quả nhiên là biết Đoàn Chính Phong làm chuyện xấu, vậy là không giống như những gì bà nói lúc nãy. Bà không thể không biết chuyện gì đã xảy ra đúng không ?

_Tôi….!

Bà Hoa khẽ cắn răng, lấy hết sức dũng khí. Bà quyết tâm thừa nhận .

_Vâng, ông chủ trước khi đi đã kêu tôi hãy chăm lo cho tốt mọi việc trong nhà, lúc ông chủ đi, ta cũng biết có một người phụ nữ đi theo. Nhưng mà trừ lần đó ra, tôi thật sự không biết gì cả, càng không biết ông chủ đã đi đâu.

_Dì Hoa !

Hương sợ hãi kêu lên, đối với bố mình, Hương luôn luôn sùng bái, nhưng trong thoáng chốc bỗng nhiên sụp đổ, đôi mắt trong suốt của Hương giờ đã mời hơi sương,