
ng của Hứa Tuyển bỗng dưng trở nên nhẹ nhõm. Anh đẩy cửa đi vào trong cửa hàng sách. Mấy cô nhân viên đều ngạc nhiên khi nhìn thấy anh. Hứa Tuyển đảo mắt một vòng nhưng không thấy Mục Đồng. Một cô nhân viên đi tới, ngập ngừng nói: “Hứa tiên sinh, chị Mục có việc, tối qua ngồi tàu về quê rồi”. Cô nhân viên tỏ ra lo lắng, vì mấy ngày nay, Mục Đồng ở cửa hàng sách 24/24 tiếng đồng hồ. Bọn họ không rõ xảy ra chuyện gì.Tim Hứa Tuyển đập nhanh một nhịp. Cô đã đợi anh, đợi anh suốt ba ngày qua.Vừa ra khỏi cửa hàng sách, Hứa Tuyển lập tức gọi điện cho thư ký: “Tôi phải rời thành phố Lâm vài ngày. Cô nhớ theo dõi sát vụ đó”. Cô thư ký tỏ ra khó xử: “Hứa tổng, tôi vừa định gọi điện cho anh, giám đốc Quỹ tiền tệ đến thăm công ty…”.Hứa Tuyển không thể bỏ đi, anh gọi điện thoại cho Hứa Hủ: “Mau đi tìm Mục Đồng về cho anh”.Đối với chuyện nam nữ, từ trước đến nay Hứa Hủ luôn phản ứng chậm. Nhưng nghe ngữ khí của anh trai, cô cũng phát giác ra điều bất thường: “Hai người…”.“Ừ, bọn anh bắt đầu rồi.”Hứa Hủ bình thường rất hiếm khi xúc động, lần này cô vô cùng hưng phấn. Vừa tan sở, cô liền lái xe đến “hiện trường vụ án”, tức cửa hàng sách của Mục Đồng để tìm manh mối.Mấy cô nhân viên cho biết, buổi tối hôm đó, Mục Đồng nhận được điện thoại từ quê nhà nên vội vàng ra ga tàu về quê, quần áo cũng không mang nhiều. Hứa Hủ cảm thấy yên tâm. Xem ra Mục Đồng thật sự có việc gấp, chắc sẽ trở về nhanh thôi. Không hiểu tại sao Hứa Tuyển lại lo lắng sốt ruột như vậy?Hứa Hủ chợt nhìn thấy quyển sách của Mục Đồng để trên bàn, vẫn là cuốn Trăm năm cô đơn đó, bên cạnh còn có một cây bút. Cô cầm lên lật giở vài trang, lập tức ngây người.Buổi tối, Hứa Hủ cầm cuốn sách đi tìm Hứa Tuyển.Hứa Tuyển vẫn làm thêm ở công ty. Nhìn thấy em gái, anh chau mày hỏi: “Đã tìm thấy người chưa?”.Hứa Hủ mở quyển sách, chỉ vào hàng chữ Bray[1'> ở bên dưới trang đầu tiên: “Anh biết câu này có nghĩa là gì không?”.[1'> Chữ Bray là chữ nổi của người mù.Hứa Tuyển biết đây là lời chú giải do Mục Đồng viết. Tất nhiên anh không hiểu, anh lắc đầu.“Làm vậy là xâm phạm đến quyền riêng tư của Mục Đồng. Tuy nhiên, em vẫn quyết định đọc cho anh nghe.” Hứa Hủ thở dài một tiếng.“Em hiểu chữ Bray?”“Vâng. Trước đây, khi rảnh rỗi em có xem qua bảng đối chiếu nên về cơ bản có biết mặt chữ.”Hứa Hủ cầm quyển sách, đọc chầm chậm: “Ngày 7 tháng 12, lần đầu tiên tôi gặp Hứa tiên sinh”.Hứa Tuyển giật mình, nghe em gái đọc tiếp: “Anh nói rất nhỏ, lại cách khá xa, nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ. Anh mỉm cười nói với giám đốc: “Mục Đồng là bạn tôi”. Thật ra lúc đó, tôi không hề quen biết anh. Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cả mùi rượu và một mùi rất trong lành, không giống những người khác. Mục Thần nói, Hứa tiên sinh trên báo chí có vẻ bề ngoài đầy sức hấp dẫn. Tôi không thể tưởng tượng, anh là người như thế nào. Ngữ khí của anh hết sức lạnh nhạt, nhưng anh lại ra tay giúp đỡ người xa lạ như chúng tôi.Ngày 9 tháng 2, lần đầu tiên anh đến cửa hàng sách của tôi. Anh mượn cuốn Bạch Mã thổi gió tây, thì ra anh cũng đọc tiểu thuyết kiếm hiệp.Ngày 20 tháng 3, tôi đến cục cảnh sát phối hợp điều tra, anh lái xe đưa tôi về nhà. Chúng tôi không nói chuyện. Anh không giống cảnh sát hình sự, anh rất ít nói. Nhưng Hứa Hủ từng nói, anh là người hướng ngoại.Ngày 6 tháng 6, tiết Thanh Minh. Mãi tối muộn anh mới đến cửa hàng, biểu hiện của anh có vẻ bi thương. Cuối cùng tôi cũng xác định được trong lòng anh luôn nhớ tới một người.…Ngày 27 tháng 12, anh đã hôn tôi.Hôm nay là ngày thứ ba, tôi vẫn luôn đợi anh, nhưng có khả năng anh sẽ không bao giờ tới.Người đàn ông đó luôn sống trong quá khứ. Tôi không cảm thấy buồn, chỉ cảm thấy thương xót. Nghe giọng nói của anh, ngửi mùi hương của anh, tôi rất đau lòng. Sao trên đời này lại có người đàn ông như vậy?”Hai ngày sau, mới sáng sớm Hứa Tuyển còn chưa tỉnh giấc đã nhận được điện thoại của trợ lý.“Hứa tổng, cô ấy về rồi, vừa mới đến cửa hàng sách.”Hứa Tuyển lập tức ngồi dậy. Anh cho trợ lý “nằm vùng” ở gần nhà Mục Đồng hai mươi tư tiếng đồng hồ, chỉ cần nhìn thấy cô là lập tức thông báo cho anh biết. Hứa Tuyển cúi đầu nhìn đồng hồ, chín giờ sáng nay anh còn có một cuộc họp. Anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay bộ comple sạch sẽ. Sau đó, anh gọi điện đến quán hoa, đặt một bó hoa hồng trắng.Trước khi ra cửa, nhìn thấy quyển sách của Mục Đồng ở trên bàn, anh liền cầm bỏ vào túi áo.Gặp cô, câu đầu tiên anh nên nói gì bây giờ?Người phụ nữ anh từng yêu, kiêu ngạo như khổng tước, khắc cốt ghi tâm.Người con gái hiện tại anh thích, yên tĩnh như loài chim di trú.Không chỉ có cô một mình chờ đợi, anh cũng đợi sự xuất hiện của cô bao nhiêu năm.Thời gian vùn vụt trôi qua, chúng ta đều cần một chút dũng khí. Hôm nay bắt đầu tình yêu được không em?End NGOẠI TRUYỆN THƯ HÀNG-DIÊU MÔNGNgoại truyện: Thư Hàng – Diêu MôngThư Hàng là người như thế nào?Xét về gia cảnh, thành Bắc Kinh đều biết tới gia đình này. Nhưng mấy đời nay nhà họ Thư không có người làm việc trong chính phủ, mà phát triển theo hướng kinh doanh, nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống hơn khối người. Về phần