
hức tạp, gật gật đầu: “Chào anh.” Cô quay người muốn đi, nhưng Thư Hàng sao có thể thả đi, anh bước nhanh theo sau: “Đừng đi mà, sao cứ thấy anh liền bỏ chạy vậy?” Ai ngờ lỡ chân giẫm lên làn váy của cô. Sàn làm bằng cẩm thạch bóng loáng, cô lại đi rất gấp, có chút đứng không vững, liền ngã mạnh trên mặt đất: “Ai da!”Chuyện này làm Thư Hàng thật đau lòng, anh lập tức ngồi xổm xuống đỡ lấy cánh tay cô: “Xin lỗi, xin lỗi!”Diêu Mông định đứng lên, ai ngờ mắt cá chân nhói đau một trận, lại la đau một tiếng. Thư Hàng bất chấp, vén một góc váy của cô lên, giơ tay xoa nhẹ mắt cá chân của cô: “Chắc là bị trặc chân rồi.”Diêu Mông vừa cúi đầu, liền nhìn thấy bàn tay trắng nõn thon dài của anh đang nắm trên chân cô, ấm áp mà có lực. Mà gương mặt hơi cúi của anh tuấn tú lại trầm tĩnh, cho dù giờ phút này gương mặt rõ ràng là trầm xuống, khóe miệng vẫn tự nhiên nhếch lên, dường như vĩnh viễn là ý cười vui vẻ.Trong lúc thất thần, Thư Hàng ngước mắt nhìn cô một cái, đã ôm ngang cô lên: “Anh đưa em đến phòng y tế của khách sạn xử lý một chút.”“Không cần… anh bỏ tôi xuống.” Cô nhẹ giọng kháng cự.Lúc này, vệ sĩ và trợ lý của Diêu Mông đều đi đến, bọn họ cũng nhận ra Thư Hàng, muốn bước qua đỡ lấy Diêu Mông: “Thư tổng, để chúng tôi chăm sóc Diêu tổng đi.”Thư Hàng xoay người đi, ôm Diêu Mông trong lòng tránh khỏi đụng chạm của bọn họ, anh nhàn nhạt đáp: “Không cần, trị trặc chân cần phải linh hoạt, tôi rất giỏi chuyện này, các người đi theo trợ giúp thôi.”Trợ lý và vệ sĩ quay mặt nhìn nhau, bọn họ đã tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp rồi đó, có được không?Không đợi Diêu Mông mở miệng tiếp, Thư Hàng đã ôm người đẹp, hỏi rõ quản lý đường đi, bước nhanh về phòng y tế.Vết thương nhỏ kiểu này, tuy rằng lúc đó rất đau, nhưng cũng không cần đến bệnh viện. Thư Hàng đặt Diêu Mông trên giường bệnh màu trắng, bác sĩ trực ban kiểm tra tỉ mỉ: “Không sao, xoa chút rượu thuốc là được.” Rồi lấy một chai từ trong tủ ra, Thư Hàng khoát tay nhận lấy: “Tôi làm cho, anh đi làm việc đi.”Bác sĩ đương nhiên rất có mắt nhìn, gật đầu đi ra.Vệ sĩ cùng trợ lý tự nhiên bị Thư Hàng lấy cớ nhiều người bất tiện, quẳng ra ngoài cửa. Bác sĩ đi rồi, trong phòng y tế nhỏ xíu, chỉ còn hai người bọn họ. Ánh đèn có chút tối, Thư Hàng mỉm cười với Diêu Mông, chậm rãi tự nhiên như thường nắm lấy mắt cá chân trắng bóng như ngọc của cô, xoa rượu thuốc cho cô.“Anh chính là anh hùng thấy việc nghĩa phải hăng hái làm, em đừng nghĩ nhiều cũng đừng phòng bị đấy. Anh lúc nhỏ thường xuyên bị té bị thương, ông anh luôn bắt anh bôi thuốc. Bệnh lâu thì thành bác sĩ thôi, anh không phải ba hoa đâu, thủ pháp rất chuyên nghiệp. Năm đó học đại học, anh chính là bác sĩ cho đội bóng đá của khoa …”Miệng anh cứ bô lô ba la, nhưng động tác trên tay quả thật là thành thạo mềm mại, chỉ mới xoa xoa một chút, đã có chút thất thần. Bắp chân này, làn da này, cảm xúc thật sự là…Ngay lúc vui mừng hớn hở, đội nhiên cảm giác có chút không thích hợp. Ngẩng đầu nhìn lên, Diêu Mông đang nhìn anh, trong đôi mắt trong suốt đều là nước mắt, trên mặt cũng là nước mắt đầm đìa, không biết đã yên lặng khóc bao lâu.Lòng Thư Hàng co rút mạnh, theo phản xạ có điều kiện muốn ôm lấy cô, nhưng mà hai tay đều là rượu thuốc cay nóng. Hai người chăm chú nhìn nhau, Diêu Mông khóc càng dữ dội. Thư Hàng bất chấp tất cả, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt không cho cô giãy thoát: “Đừng khóc, đừng khóc nữa. Em xem lớp trang điểm đều nhòe hết rồi… Đừng khóc mà, tất cả rồi sẽ tốt thôi, tin anh đi, em tin anh đi.”***Lúc Quý Bạch bị Thư Hàng rủ đi, Hứa Hủ đứng dậy đi đến nhà ăn lấy thức ăn, giữa đường đúng lúc gặp phải Hứa Tuyển.Trong trường hợp này, Hứa Tuyển không thể không uống rượu, gương mặt tuấn tú đã ửng đỏ, kêu thư ký bên cạnh đi trước. Thư ký nhẹ nhàng đáp: “Vậy Hứa tổng, em chờ anh ở đại sảnh. Lát nữa còn phải chào hỏi Tào tổng của tập đoàn Tân Á.”Hứa Tuyển mỉm cười gật đầu.Chờ cô ta đi xa rồi, hai anh em nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, yên lặng một lúc. Hứa Hủ nói: “Lúc em sinh con, anh đã nói muốn chính thức tìm bạn gái mà. Bây giờ đã một năm rồi, anh hai, tuổi anh không còn nhỏ nữa đâu.”Hứa Tuyển hơi say, híp mắt nhìn cô: “Em tưởng tìm người thích hợp dễ như vậy à? Em xem thử trong sảnh tiệc này, gần như là toàn bộ những người danh giá ở thành phố Lâm đều ở chỗ này, có người thích hợp với anh sao? Không có, tìm không được.”Anh nói vậy, Hứa Hủ tự nhiên cũng tích cực, quay người nhìn sảnh tiệc, nhanh chóng quét mắt nhìn một lượt, ngẫm nghĩ rồi nói: “Có mấy người không tệ, cũng có người thích hợp với anh. Chẳng phải lúc đầu anh đã nói với em, phải tích cực mà, lẽ nào anh muốn nửa đời sau của ba còn phải lo lắng cho anh?”Hứa Tuyển ngẩn người, lại cười nói: “Được rồi, em nói người nào thích hợp? Anh nhìn thử xem?”Hứa Hủ chỉ một cô gái mặc váy màu xanh da trời trong đám đông: “Người đó cũng không tệ. Anh xem dáng vẻ cô ấy thân thiện, ánh mắt trong suốt, cử chỉ đúng mực, lại không có bạn trai đi cùng, hơn nữa vừa rồi ánh mắt của cô ấy chú ý tới anh mấy lần.”Hứa Tuyển đang muốn đáp lời, Quý Bạch từ góc hành lang đi tới,