
g ghét anh ta nữa, vậy mà lời nói và hành động lại khác hẳn.
Dù không muốn nhưng cô đành phải thừa nhận Tuấn luôn đúng khi nhận xét về những điều cô làm sai. Cô tựa vào lòng anh.
– Anh thực sự nghĩ vậy sao? Vì đôi khi em không chắc lắm. Như kiểu làm như thế sẽ không phải là em nữa.
– Từ khi gặp lại má và bắt đầu chấp nhận bà ấy, em đã không còn là em nữa rồi – giọng Tuấn trầm ấm như đang khuyên bảo một đứa trẻ – Em đã thay đổi con người cũ cứng nhắc và gần như vô cảm của mình để trở thành một Anh Thư mới, thế nào nhỉ…
– Yếu đuối?
– Không – Tuấn nhíu mày – ngược lại đấy. Đừng nghĩ rằng phải thể hiện ra bên ngoài thì mới được gọi là mạnh mẽ. Cái anh đang nói đến là một trái tim mạnh mẽ – để có thể yêu thương nhiều hơn, dám cho nhiều hơn dù không biết mình sẽ nhận lại được bao nhiêu.
– Anh nói cứ như em tuyệt vời lắm vậy.
– Tuyệt vời chứ đâu phải hoàn hảo. Thế nên em nghĩ bản thân mình tuyệt vời cũng được.
Anh Thư tự mỉm cười với chính mình – dù biết cô chẳng như Tuấn nói. Điều quan trọng là anh luôn khiến mọi người ở bên anh cảm thấy yên tâm và ấm áp.
Tuấn vẫn không ngừng vuốt tóc cô – những lọn tóc gẫy gập do nằm nhiều.
– Thế nhưng sẽ là hoàn hảo, nếu em và Hoài Thư thực sự trở thành chị em.
Chương 63
Hai mươi năm và ước muốn chưa thể thực hiện …
Anh Thư kiên nhẫn đứng trước cửa phòng bệnh. Dù chỉ nhìn thấy bà qua tấm kính nhỏ bé, cô cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Bác sĩ nói rằng ca mổ đã thành công, má cô chỉ cần thời gian hồi phục lại là mọi chuyện đều đâu vào đấy. Cô thấy lòng mình ấm lại khi lo lắng đè nặng trong tim bao năm nay giờ không còn nữa.
Phần còn lại – ít nguy hiểm hơn nhưng khó khăn hơn – cô sẽ phải làm sớm. Sau khi cho Hoài Thư biết tất cả mọi chuyện, ba cô sẽ là người tiếp theo. Có hàn gắn được gia đình của ngày xưa hay không, cô cũng không hề thấy việc làm này của mình là vô ích.
** ** ** ** **
Danh trở về từ phòng vật lí trị liệu. Anh không thể vào được vì bị bác sĩ Phước cản. Ông lấy ba anh làm lí do cho việc không thể hành động tự tiện trong bệnh viện. Chán nản, anh lại trở về phòng.
Hôm nay Nhàn bận việc Đoàn trường nên không thể đến, mặt dù hoa trên bàn đã được thay và trái cây đã để sẵn trong đĩa. Hoài Thư sẽ không xuất hiện cho đến khi tan học, còn Jun thì chẳng thèm “ngó ngàng” gì đến anh trai nó cả. Nghĩa là anh sẽ tiếp tục cô đơn, với chồng sách kiếm hiệp đã đọc xong.
Còn cuốn sách mà Nhàn đưa gần đây nhất, anh vẫn chưa có ý định sẽ đọc. Bởi vì chưa phải lúc.
Cầm điện thoại lên, Danh dò ngay số của đàn em thân cận nhất. Dù nó là con trai cũng không được quên đại ca của mình đang chết dí trong căn phòng “toàn màu trắng” thế này chứ. Đằng này đã gần một tuần mà Thắng chẳng thèm liên lạc gì.
– A…
– Anh! Anh khỏe chứ? – giọng Thắng gấp gáp – lát em gọi lại cho anh được không?
Hầu như không có một khe hở nào cho Danh kịp lên tiếng. Phía bên kia điện thoại im lìm, nhưng anh biết Thắng không đời nào dám cúp máy trước. Nó chỉ đang lấy tay che đi tiếng ồn bên ngoài.
– Em… Chiều em sẽ đến thăm anh.
Giọng Thắng mất hẳn vẻ tự nhiên. Dù muốn biết chuyện gì đang xảy ra, Danh cũng phải kìm nén. Cú điện thoại của anh lúc này không thích hợp.
– Nhớ đấy nhé.
Anh cúp máy nhanh chóng, thảy điện thoại lên bàn với vẻ chán nản.
Đã hơn một lần anh nghĩ đến chuyện “trốn viện” để trở về cuộc sống thường một lát, dù biết chắc sẽ bị bắt vào lại. Nếu chỉ làm trái lời ông Bàng thì đó là một việc dễ dàng. Nhưng anh vẫn còn đắn đo về Hoài Thư, về những điều giả dối mà anh đang làm với cô ấy.
Liệu có nên dừng lại?
Mệt mỏi với phân vân, Danh lại chìm vào giấc ngủ. Ở đó, anh lại gặp thiên thần của mình.
** *** ** ** ** ** **
Tôi đang đạp xe trở về nhà trong một buổi chiều êm ả. Không làm thêm, không rắc rối vơi sát thủ hói đầu. Chỉ đơn giản là về nhà nấu bữa cơm, làm bài tập, và kết thúc một ngày bình thường.
Con đường mùa hè vắng lặng, chỉ có tôi và một cô gái đang đứng chờ ai đó bên đường. Chiếc váy trắng thanh nhã trên người làm cô trông giống một thiên thần, với khuôn miệng mỉm cười dễ chịu và bó hoa sao bạc trên tay. Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, tôi chẳng biết liệu sau lưng cô ấy là đôi cánh trắng hay chỉ là ảo giác.
Thế rồi bản sao của tôi xuất hiện – không, nói đúng hơn thì đó là Anh Thư chứ không phải tôi. Đang tự hỏi chị ta làm gì ở đây với bộ dạng hớt hải như vậy, tôi lại ngạc nhiên hơn khi thấy Phục Hy chạy theo sau Anh Thư, không ngừng nói gì đó. Sau lưng họ là những kẻ lạ mặt đang đuổi theo – với dao và gậy trên tay. Lại một cuộc đụng độ của dân anh chị.
Xe đạp dừng hẳn. Tôi không nên can thiệp, nhưng trong đó là những người thân quen mà tôi yêu quý. Nhưng trước khi tôi kịp hành động, cô gái thiên thần đứng cạnh đó đã kịp nhìn thấy con dao lóe sáng kia nhằm vào ai. Nhanh như cắt, cô lao đến…
…một chiếc xe tải trờ tới….
Mọi thứ chao đảo. Tôi choáng váng trong ánh chói chang của mặt trời, và say sẩm bởi thứ chất lỏng màu đỏ thấm đẫm chiếc váy trắng.
Thoáng chốc, tôi thấy mình ngồi co ro một góc, hay tay ôm lấy đầu trong sợ hãi. Mãi cho tới khi có bước chân