Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327804

Bình chọn: 9.00/10/780 lượt.

hít một hơi thật sâu. Lo lắng phải đối diện với ba thì ít, tức giận và tủi thân thì nhiều.

Giấu tôi đã đành, lại giấu cả ba, Quyên, bà An việc nằm viện những nửa tháng. Rốt cuộc Anh Thư đang nghĩ cái quoái gì thế này?

** ** ** ** ** **

Ông Bàng đứng rất lâu trước bàn trang điểm – nay đã trở thành nơi chất đầy sách báo và đĩa nhạc – chỉ để ngắm bức ảnh duy nhất trên đó, được lồng khung và phủi bụi sạch bằng ve áo mỗi sáng. Đôi mắt chìm sâu vào suy nghĩ, mải mê đến nỗi không nhận ra cô con gái đã hắng giọng đến lần thứ ba.

“Nếu ba nhớ đến như vậy, sao không nài nỉ bà ấy quay trở lại”

– Con gọi cho má nhé. Má cũng nên biết về anh hai…

Nhận ra Jun đáng đứng ở cửa, ông đặt lại khung ảnh vào chỗ cũ.

– Đừng làm phiền bà ấy. Nếu con nói ra, bà ấy lại mất công trở về.

Jun chống nạnh, thở hắt ra với vẻ tức tối. Con trai nằm viện, má về thăm mà ba lại nói là mất công? Thật không hiểu tại sao ông lại nói được những lời vô tâm đến như vậy!

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, ông Bàng cười:

– Con biết là chuyện này cũng không nghiêm trọng đến nỗi phải gọi cho bà ấy mà.

– Nhưng ba đã “cố công” làm cho nó trở nên nghiêm trọng rồi, chẳng lẽ con không được nói ra?

Ông Bàng xoa đầu cô. Trong đôi mắt trìu mến ấy có gì đó không nói ra nổi.

– Con cũng lớn rồi nhỉ. Nhưng chưa bằng anh con. Lo cho hạnh phúc của Danh xong sẽ đến lượt con.

Cặp tap trên tay sẵn sàng, ông đóng cửa phòng lại. Cái dáng buồn buồn, trầm mặc của người đàn ông đứng tuổi sống đơn độc được thay thế bởi phong thái một doanh nhân thành đạt.

– Chẳng lẽ ba muốn làm nốt phần việc của một người mẹ?

Đó thậm chí chẳng phải là câu hỏi, nhưng Jun vẫn mong một câu trả lời. Có điều, khi cô thốt ra được câu này thì bóng ông Bàng đã khuất nơi hành lang.

Taxi dừng lại ở nhà Phong trước, vì nhà cậu ngay trung tâm thành phố trong khi nơi ở của Thanh Thanh gần như ngoại ô.

Dù chẳng cần thiếy nhưng Thanh Thanh vẫn nhảy ra khỏi xe, lăng xăng lấy hành lí trong xe ra. Cô lách chách đến nỗi Phong suýt dẫm trúng chân.

– Oái!

Thanh Thanh nhảy loi choi như gà mất chân, dựa vào xe.

– Chỉ sượt qua thôi mà.

Phong định cười châm chọc, nhưng khi nhận ra cô không hề đi giày anh mới hốt hoảng. Đôi chân đỏ lên như sưng tấy.

– Em không đi giày à?

– Hơ hơ…

– Suốt từ ngoài sân bay.

– Có chứ.

Thanh Thanh ngước nhìn… trời, mong tìm được một câu “nói giảm nói tránh”

– Phông rộp hết rồi đây nè. Em nghĩ cái gì thế hả? Tự dưng thích đi chân trần thay vì dép êm?

Ồ! Cô biết là thể nào anh cũng nhảy dựng lên khi thấy đôi chân rộp đỏ đến nõii muốn xỏ lại vào giày cũng chẳng được của mình, nhưng không ngờ anh lại gay gắt đến như vậy.

– Vâng, sở thích của em đấy – Thanh nổi quạu – Vì mắc phải đuổi theo kẻ vô tâm không dừng lại một khắc cho người ta kịp xỏ lại giày. Cảm ơn vì đã quan tâm.

Cô chui vào xe và đóng cửa lại ngay lập tức. Taxi lăn bánh trước khi Phong kịp nói thêm câu nào.

Chẳng lẽ cậu đã quá vô tâm? Đến nỗi không nhận ra được những suy nghĩ nhạy cảm của Thanh Thanh? Đáng lẽ cậu nên quan tâm đến nó hơn – nhất là khi đã nhận lời từ dì Lan. Đáng lẽ…

Mọi câu “đáng lẽ” lúc này đều đã muộn. Thanh Thanh giận cậu thật rồi – lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ. Nó vốn là đứa “thích” cậu nhiều hơn giận dỗi mà.

Có lẽ cậu nên thôi suy nghĩ và quay trở lại cuộc sống thực của mình. Chuyện gì đến rồi cũng phải đến.

*****

Khỏi phải nói là ba đã tức giận như thế nào – mặc dù nếu ông biết sự thật đã được bóp méo nhiều đến mức tôi chẳng biết chuyện nào mới đúng là sự thật thì tôi có lẽ đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Ông đã nói rất nhiều về việc tôi đã làm ông thấy vọng biết chừng nào chỉ vì thói ăn chơi cứng đầu. Tôi mà tiếp tục bỏ bê việc nhà, việc học hành, ông sẽ nghỉ làm luôn để quản lí tôi cho ra trò. Nếu chuyện này thực sự xảy ra, tôi không phải là người gặp rắc rối lớn nhất.

Ba không hề biết về việc Anh Thư đang phải nằm viện. Đáng lẽ tôi nên mừng vì thoát khỏi một rắc rối mới phải. Đằng này cười cũng không xong.

Giờ thì “Anh Thư” bị phạt cấm túc, và phải trở lại trường vào ngày mai. Nghe có ngán ngẩm không cơ chứ! Tôi vừa mới thi xong, đang được nghỉ xả hơi vài ngày thế mà…

Giá có ai đó để dựa dẫm lúc này. Là Danh cũng được – nếu anh không phải nằm viện. Chứ đến trường Đồng Khánh một mình, với lũ đàn em của Anh Thư thì tôi chết mất. Chỉ nghĩ đến là không muốn đi rồi.

Là kẻ thay thế khổ như vậy đấy.

Tuấn trở vào với một bó Phi Yến trắng che gần hết khuôn mặt anh. Thế mà trên tay anh vẫn không thiếu bánh trái, thức uống và vài thứ linh tinh khác cho cô.

– Ấy, không cần phải ngồi dậy đâu.

– Em đâu phải Danh.

Anh Thư gạt phắt, rồi lại thừ người ra. Từ khi nào mà cô “nhiễm” Danh đến như vậy nhỉ.

– Có cần anh qua gửi lời hỏi thăm cậu ấy không? – Tuấn cười đầy ngụ ý.

– Tất nhiên là không rồi! Đừng quên em và anh ta là kẻ thù.

Khẽ cười, Tuấn ngồi xuống bên giường, quàng tay qua vai và bắt đầu vuốt tóc mai của cô cho thẳng lại.

– Đừng áp đặt cho bản thân như thế. Em hoàn toàn có thể xây dựng một mối quan hệ tốt hơn là kẻ thù với Danh mà. Chính bản thân em cũng nhận ra là khôn


pacman, rainbows, and roller s