
nh lại quay sang nhìn chăm chú như thể sợ tôi trốn mất.
– Em giở trò gì thế hả? – Danh bật cười định nhéo má khi lần thứ ba nhận được cái chớp mắt lia lịa từ phía tôi.
– Thái độ của anh lạ quá – tôi nhăn mặt, tìm cách gỡ tay Danh ra trước khi mặt đỏ dừ (vì cả hai lí do khách quan và chủ quan) – trước đây anh có thế đâu?
– Như thế nào? – anh lại cười – Em quên chúng ta gặp nhau trong những hoàn cảnh nào sao? Nếu em không bỏ chạy thì anh cũng phải “níu kéo” mới chịu dừng lại nói chuyện.
Càng nói Danh càng làm cho tôi cảm thấy có lỗi với cách cư xử thô lỗ của mình.
– Nhưng không sao, dạo này anh hay tửng vậy á. Thế nên em đừng để tâm.
Xí, tôi cũng có muốn để tâm đâu. Nhưng thỉnh thoảng cứ bị nhìn chằm chằm vậy, không xấu hổ sao được.
Ra đường lớn được một đoạn, xe chạy vù vù bên đường mà tôi thấy Danh vẫn cứ thản nhiên. Gì chứ tôi mỏi chân lắm rồi.
– Anh thích đi bộ lắm à? – tôi hỏi.
– Không. Sao em lại nghĩ thế?
– Thế sao lại đi bộ thế này? Bao giờ mới đến nơi?
Danh nhìn tôi chống hai đầu gối, phì cười:
– Vậy để anh gọi taxi nhé?
– Taxi, taxii – Chùm Ruột nhanh miệng làm tôi phải trừng mắt nhìn nó.
– Ý em không phải thế. Nhưng sao anh không đi xe, có phải đỡ hơn không?
Danh hơi nhăn trán, nửa cười nửa không.
– Nếu anh nói anh không biết đi xe máy, em có tìn không?
– Hả?
Đúng là tôi không tin được, nên miệng mới dài như thế. Nhưng mà tôi đã nhanh chóng đứng thẳng dậy để lấy lại vẻ lịch sự.
– Ai nghe xong cũng cho rằng anh nói dóc.
Còn tôi thì nghĩ dóc thật ấy chứ. Làm gì có chuyện đại ca Danh Kíp lại không biết đi xe máy. Nhưng cũng có thể đúng, trước giờ toàn Thắng chở anh ấy, chứ Danh đã bao giờ ngồi trước cầm tay ga đâu.
– Thật thế á? Sao anh không tập.
– Anh cũng chẳng biết nữa, chắc do anh thấy không cần thiết – Danh cười trừ rồi tiến lên trước, trong khi tôi lẽo đẽo theo sai, vừa đo vừa lầm bẩm “Danh Kíp không biết đi xe” với vẻ thích thú.
Nhất định phải có lí do gì đó.
Vừa đến trường, Chùm Ruột đã tíu tít với đám bạn khiến tôi mỏi mắt tìm mới nhận ra cô nhóc đang lẫn trong đám bóng bay đủ màu sắc.
– Sắp đến lượt em rồi phải không? – một cô gái khoảng gần năm mươi trong bộ áo dài xanh mát đặt tay lên vai và mỉm cười với Chùm Ruột. Tôi đoán đó là cô giáo nên tiến lại chào. Cô giáo khẽ gật đầu với tôi rồi lại mỉm cười với ai đó phía sau.
Tôi quay lại nhìn Danh đang mỉm cười.
– Hai em chờ ở đây nhé, cô dẫn Chùm Ruột vào phòng hóa trang.
– Dạ.
Con bé vẫy tay trước khi khuất sau cửa phòng. Tôi nhìn quanh quất rồi đảo mắt tìm Danh. Lạ thật, anh biến đi đằng nào rồi.
– Hey!
Tôi quay ngoặt lại theo tiếng gọi, thấy Danh với hai cây ốc quế to đùng hai bên tay. Anh hít một hơi như thể xem cây kem nào… ngon hơn rồi chớp mắt.
– Em lấy cây nào?
– Cho em cây màu xanh lá.
– Ngộ nhỉ? Đó là màu anh thích đấy, tưởng con gái thích màu hồng…
Danh chưa nói hết câu tôi đã giật lấy cây kem màu xanh trên tay anh. Con trai đi kèm với màu hồng thì hơi kì, nhưng mặc kệ. Ai bảo trời sinh ra tôi đã không thích mày hồng.
Tôi và Danh là những “bậc phụ huynh” trẻ nhất ở đây. Hèn chi mà mọi người cứ thỉnh thoảng lại ném ánh nhìn tò mò về phía chúng tôi đứng. Mới đầu tôi còn xịch ra, lúc sau thì kệ họ nghĩ gì, thậm chí ngay cả khi Danh nắm tay trêu chọc tôi cũng không phản ứng.
Anh đã nói chỉ ngày hôm nay thôi mà.
Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy áy náy với Phong, mặc dù biếy người như cậu chẳng hề để tâm mấy chuyện này.
Tiết mục của Chùm Ruột nằm ở phần giữa. Sau phần tốp ca của những nhóc “lớn” là lượt của lớp cô nhóc. Nhạc nền chuyển sang giai điệu nhí nhảnh vui tươi. Chùm Ruột xuất hiện đầu tiên trong vai một chú sóc ham chơi, vừa đi vừa la cà với bạn bè Thỏ Con, Rùa,… đến nỗi trễ học, bị cô giáo mắng (cô của Chùm Ruột trong vai cú mèo với cặp kính No bi ta giống thật. Đoạn cuối sóc con biết lỗi, “lột xác” (tức bỏ lớp áo thú bên ngoài) để biến thành cô bé chăm học. Chùm Ruột rạng rỡ trong bộ đồ mà tôi chọn cho nó hồi sáng, nháy mắt với tôi và Danh.
Tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên. Tôi nhận ra Danh đã thả tay mình ra từ lúc nào để theo đám đông.
– Chị, anh, em biểu diễn hay không?
– Tất nhiên là hay rồi – Danh nhấc bổng Chùm Ruột lên. Trông anh chẳng khác gì anh cả trong gia đình nhiều trẻ con.
– Quà cho em nè – tôi chìa cho cô nhóc cây ốc quế sô cô la. Chùm Ruột cười tít mắt.
– Em muốn đi đâu nữa không? – tôi hỏi Chùm Ruột khi cả ba bước ra khỏi trường mẫu giáo.
– Em muốn về – Chùm Ruột chỉ vào hộp quà trên tay – em muốn khoe với má.
– Được rồi – tôi cầm lấy hộp qùa trên tay nó nhét vào ba lô rồi đeo trên vai – chị xách cặp giùm cho.
Tôi nhìn Danh. Đáng ra đã hẹn với Danh thì tôi phải hỏi ý kiến anh, anh muốn đi đâu thì tôi theo đó, đằng này lại bắt anh phải theo mình.
– Về thôi – Danh vươn vai như thể không nhận ra ánh mắt áy náy của tôi, cúi xuống chọc Chùm Ruột – anh đi bộ mỏi chân quá rồi, em cõng anh nhé?
– Á, không – con bé hét lên, vừa cười vừa bỏ chạy.
Chắc rằng Chùm Ruột cách mình một khoảng nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, tôi quay sang nhìn Danh.
– Hôm nay anh thấy thế nào?