XtGem Forum catalog
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328380

Bình chọn: 9.5.00/10/838 lượt.

luôn xem trọng anh ấy, nhưng đó chỉ là sự ngưỡng mộ chứ không phải tình cảm có thể gọi bằng từ “thích”.

– Tôi cũng đoán thế – Phong đáp và cười – vậy cô có thích tôi không?

Cậu ấy hỏi với vẻ bình thản, nhưng tôi đọc được sự lúng túng trên gương mặt ấy. Thực sự là Phong cũng làm tôi bối rối không kém – vì quá bất ngờ.

Nếu bây giờ tôi mà nói ra thì sẽ không thể nào trốn tránh được. Cuộc nói chuyện với Anh Thư sẽ bị chìm vào quên lãng. Dù muốn nhưng tôi không thể làm thế.

Thôi nào Hoài Thư. Đây là chuyện quan trọng của bản thân, một khi đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản. Phải biết đấu tranh vì chính mình chứ.

Không dám đế ánh mắt dò xét lâu, Phong hơi nghiêng đầu nhìn ra phía sau. Tôi nhắm tịt mắt lại, hít một hơi dài.

– Biết nói sao đây, tôi…

Lời nói chưa đâu đến đâu đã tắc nghẹn trong cổ họng. Tôi muốn lên tiếng, nhưng chẳng biết mình sẽ nói gì tiếp theo khi quyết định trong đầu còn chưa dứt khoát.

– Tôi…

– Thôi được rồi.

Phong đặt ngón tay trỏ lên phía trước, chỉ cách môi tôi chút xíu. Điệu bộ của cậu ấy thoải mái và tự nhiên.

– Chuyện này từ từ trả lời cũng được. Cho dù câu trả lời của cô là có hay không, tôi cũng phải nói một điều…

Phong nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dịu dàng trìu mến.

– Hình như tôi thích cô rồi.

chẳng cần một cái chạm tay, tôi cũng có cảm giác như luồn điện từ Phong đang truyền sang mình, gây cảm giác tê tê, hư ảo.

Cậu ấy không đùa – tôi biết. Chính vì thế nên câu nói đơn giản chỉ có 6 chữ kia lại làm tôi shock đến thế.

Tôi thích Thanh Phong – điều đó hoàn toàn là sự thật. Nhưng cậu ấy cũng thích tôi thì thật bất ngờ.

– Hức!

– Sao vậy? – Phong hỏi tôi, chân mày trái hơi nhướn lên.

– Không sao… hức!

Nói xong câu đó tôi im bặt. Tự dưng lại nấc cụt một cách vô duyên trong hoàn cảnh như thế này, còn đâu là sự lãng mạn đáng lẽ ra phải có? Trời ạ!

Phong nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên xen lẫn thích thú làm tôi xấu hổ chẳng biết giấu mặt vào đâu.

– Hức.

Tôi đã dùng tay che miệng rồi mà vẫn không nhịn được. Còn Phong thì vừa cười vừa giơ cái li rỗng trên bàn hướng về phía chị phục vụ:

– Cho em xin li nước.

Nói xong cậu ấy vỗ vỗ tay lên vai tôi.

– Bình tĩnh đi đã nào.

Thậm chí bộ dạng của tôi đáng cười đến nỗi Phong phải lấy tay che miệng. Thật là đáng ghét. Cái khoảnh khắc đáng nhớ trong đời tôi lại “đáng nhớ” kiểu này sao?

Bài chữa dân gian bằng uống nước của các cụ ngày xưa thật hay. Phải cảm ơn trời phật vì tôi không còn bì nấc cụt nữa. Thế nhưng để làm cho Phong không cười tủm tỉm mỗi khi nhìn thẳng vào tôi thì thật là khó.

Trời đã về chiều. Gió mát rượi đem theo luồng không khí se se. Mùa đông cũng sắp đến rồi. Nhanh thật. Thời gian đúng là chẳng chờ đợi ai. Nếu mỗi chúng ta không biết nhanh tay nắm bắt, nó sẽ không bao giờ trở lại.

Bên quảng trường, đám trẻ đang cầm những chùm bóng bay, chạy nô đùa với vẻ vô tư hồn nhiên. Hôm nay tổ chức hội khỏe nên bọn nhóc tha hồ đùa nghịch reo hò làm vang cả một quãng đường. Làm trẻ con thích thật, không phải lo nghĩ gì cả. Giống như cô bé tóc bím và cậu bé áo xanh đang ngồi bên thành hồ phun nước, chia cho nhau câu kẹo mút.

Có những khoảnh khắc thật đẹp, thật đáng trân trọng.

Nhưng đôi khi lại không có khoảnh khắc như thế lần thứ hai trong đời.

Những đứa trẻ ồn ã tranh nhau cầm chùm bong bóng lần cuối. Hội thao sáp kết thúc.

– Phong này – tôi vòng tay qua eo cậu ấy, áp sát đầu vào lưng – tôi cũng thích cậu từ lâu rồi, rất nhiều.

Cả trăm bong bóng đủ màu sắc được thả ra gần như cùng lúc, hòa với bọt nước trắng trong hồ thành một khung cảnh lung linh đẹp mắt. Tiếng reo hò trẻ con tạo nên không gian ồn ã của một chiều thu.

Thế là tôi đã nói ra rồi. Chẳng có gì phải hối tiếc nữa cả.

** ** *** ** *** **

Vừa về đến nhà là Anh Thư đổ phịch lên chiếc ghế. Tuấn đi sau dìu bà Thành vào. Hôm nay anh ít nói, vì cô chẳng hề mở lời.

Yên đặt hồ sơ bệnh án lên bàn kính. Chị mở tủ lấy ra hai cốc nước cam, một dành cho Anh Thư, cốc kia đem vào cho bà Thành. Lúc chị trở ra thì cô đã xem xét gần hết nội dung bên trong bệnh án.

– Bà ấy… à má em bị bệnh như thế này từ bao lâu rồi ạ?

Yên cười buồn. Chị ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

– Từ hồi sức khỏe của bà có biểu hiện xấu đi.. ít nhất cũng cách đây ba năm rồi.

– Nhưng đây đâu phải ung thư hay bệnh nan y? Có thể chữa được cơ mà.

– Vấn đề ở đây là nó rất tốn kém, vả lại chưa tìm được người thích hợp – Yên lắc đầu chán nản. Chị tự rót nước lọc cho mình.

Đúng là lí do tài tính – Anh Thư thầm nghĩ khi quan sát lần nữa căn nhà – Nhưng tiền thì có thể xoay sở được. Còn người thích hợp, sao lại không có?

Và cô chợt nhận ra, ngoài Hoài Thư ra thì bà chẳng có người thân trong gia đình nào ở bên cả.

– Vậy còn em thì sao?

– Em quên rồi à? Em đâu có cùng nhóm máu với má, vì thế nên đành bó tay. Chị đang cố liên hệ lên các bệnh viện ở thành phố…

Yên nói, nhưng cô không nghe. Cảm giác như tai đang ù đi vì mớ lùng bùng.

Hoài Thư không có khả năng, nhưng nếu cô có thể thì sao?

– Nhớ đi ngủ sớm đấy. Tuần sau thi rồi, dù có cố cũng chẳng ôn được thêm bao nhiêu đâu, tốt nhất là nên g