
thấy bóng bay, ruy băng và kim tuyến được tung ra khắp nơi xung quanh mình và Phong. Đằng sau miếng vải được kéo xuống là tấm bảng hiệu của quán cà phê, nay đã được thay bằng dòng chữ Happy Birthday to Thanh Phong.
– Hôm nay là sinh nhật cậu? – tôi tròn mắt.
Phong khẽ cười, nhưng dường như sau đó còn một cái nhíu mày. Mọi người núp sau tường và dãy bàn ghế lần lượt xuất hiện chúc mừng sinh nhật Phong. Bỗng chốc nơi này trở nên hỗn độn, làm kẻ như tôi cảm thấy bị tách biệt.
Là sinh nhật Phong, mà tôi lại xuất hiện tay không nên chỉ biết đứng ngoài rìa, nhìn cậu ấy rạng rỡ khi được mọi người chúc mừng. Cô bé lúc nãy đứng bên cạnh khẽ siết nhẹ tay tôi.
– Sao chị không lại chúc mừng anh ấy?
– Ơ.., ừm, để tí nữa cũng được.
Tôi cố lảng tránh, nhưng cô bé cứ tiếp tục.
– Hiếm khi anh ấy tự tổ chức sinh nhật cho mình, chỉ toàn đàn em chuẩn bị trước. Nhưng đây là ngoại lệ, nên em muốn dành cho anh ấy chút bất ngờ.
– Em là người đặc biệt với Phong lắm nhỉ – tôi buột miệng, lúc nhận ra mình để tính tò mò đi quá xa thì đã muộn rồi.
Cô bé nhìn tôi với vẻ lém lỉnh – rất rất quen thuộc nhưng tôi chẳng tài nào nhận ra:
– Thế chị nghĩ sao?
Tôi chẳng biết trả lời sao. May lúc đó, Phong người ra khỏi đám đông, nhìn về hương chúng tôi.
– Thanh Thanh, ra anh nói cái này – rồi cậu ấy quay sang bạn bè – mọi người vào trong trước đi.
Tôi định hỏi còn mình thì sao, nhưng mỗi người đã tản ra mỗi hương rồi. Chẳng biết làm gì, tôi lại lẽo đẽo theo sau Phong để khỏi ức chế vì tò mò.
– Sao em lại mời nhiều bạn bè thế? – Phong gắt. Còn Thanh Thanh thì tỉnh bơ:
– Tại em muốn gây bất ngờ cho anh mà.
– Nhưng em làm hỏng kế hoạch của anh rồi.
Nghe vậy, cố bé khoanh tay phụng phịu kiểu như đang làm nũng khiến Phong phải dịu giọng.
– Thôi lỡ rồi thì đành chịu – cậu ấy đặt tay lên vai Thanh – anh hơi quá, cho anh xin lỗi. Dù sao thì cũng cảm ơn em.
Tức thì cô bé lấy lại vui vẻ, choàng tay qua vai Phong một cách tự nhiên.
– Vậy thì đi vào bắt đầu buổi tiệc đi.
Tôi vội vàng trở về chỗ cũ khi Phong và Thanh xuất hiện. Cậu ấy nhẹ nhàng gỡ tay cô bé xuống.
– Đi vào nào – cậu ấy đẩy lưng tôi định kéo vào.
– Với bộ dạng này sao? – tôi chỉ vào mình – kẻ đang đeo cặp và mặc áo đồng phục. Như thế này thì tôi không là Anh Thư, nhưng cũng chẳng thể là Hoài Thư khi xuất hiện bên cạnh Phong.
Cậu ấy nhìn tôi, nhăn mày suy nghĩ. Tức thì Thanh nhanh chóng trỏ ra với chiếc áo khóac mỏng:
– Đưa cặp em giữ cho, còn chị mặc tạm cái này vào.
Tôi há hốc miệng. Lẽ nào cô bé biết tôi không phải Anh Thư.
– Ừm, như vậy cũng được – Phong có vẻ chẳng quan tâm mấy đến chuyện tôi cần được giải thích mà quay sang cười hưởng ứng với Thanh.
Lúc tôi và Phong bước vào, bánh sinh nhật được một tên đàn em trong nhóm mang ra (tôi chỉ nhớ được đến thế, còn nó tên gì thì chịu) đem đến trước mặt Phong. Cậu ấy thổi tắt nến, mọi người đồng lọat vỗ tay và bắt đầu rót champanh.
– Mà sao anh lúc đầu chỉ thuê có cái bàn hai người vậy? làm tụi em phải huy động thêm lực lượng – có tiếng nói vọng lên từ phía dưới. Tôi nhìn Phong tò mò, còn cậu ấy lại cười trừ rồi lảng sang chuyện khác.
– Cắt bánh ăn đi nào.
– Tỉ Tỉ, lại đây với tụi em luôn.
Tôi nhăn nhó. Thanh Thanh kịp thời tiến lại, kéo tôi lại ngồi cùng cô bé. Chắc chẳng có ai đế ý thái độ khác lạ của “Tỉ Tỉ”, vì Phong đã trở thành tâm điểm chú ý. Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy vui vẻ, cười đùa với mọi người nhiều như thế.
– Chết thật – Thanh ngả đầu vào vai tôi – anh ấy ngày càng dễ thương, em phải làm sao đây?
Tôi nhìn cô bé chằm chằm. Hiếm có ai lại có thể khen công khai như thế. Thường thì người ta chỉ giữ trong lòng thôi, như tôi chẳng hạn.
– Uống một li chứ?
Phong xuất hiện từ lúc nào, nháy mắt với Thanh. Thanh chứ không phải là tôi. Hình như cậu ta quên tôi rồi.
Thanh Thanh ngồi nhỏm dậy ngay tức thì, nốc cạn li trước con mắt quan sát lạ lẫm của tôi và Phong. Con gái mà uống khiếp thật.
– Em… – Phong lên tiếng, nhưng lại không nói ra. Cô bé cười hì hì.
– Là anh mời đấy nhé.
Nói rồi Thanh với tay định rót thêm, nhưng Phong đã giật cái chai ra chỗ khác.
– Cấm không được uống thên li nào đấy nhá.
Nói rồi cậu ấy quay lưng bỏ đi ra ngòai vì có thêm người đến. Tôi cũng đứng dậy ra ngoài. Ở đây vừa bức bối lại mất tự nhiên.
Phong đang đứng ở ngưỡng cửa với hộp quà trên tay. Bên cạnh là Anh Thư đang chúc mừng sinh nhật cậu ấy. Hình như chị ta cũng mới từ trường về, áo đồng phục còn khóac hờ trên vai. Nếu không ai để ý những chi tiết nhỏ nhặt thì chẳng thể nào phân biệt giữa chúng tôi.
Nghĩ mình không nên phá đám. tôi định quay trở vào nhưng chân lại đụng trúng cái bàn, gây ra tiếng động không hề nhỏ. Nụ cười trên môi Anh Thư tắt ngóm.
– Chào… chị.
Tôi cố tự nhiên, nhưng lại càng làm mọi thứ trở nên gượng gạo. Chị ta dành cho tôi cái nhìn lãnh đạm rồi quay sang Phong. Cậu ấy biết mối quan hệ giữa chúng tôi không tốt, nên cũng không tìm cách giữ bầu không khí.
– Vậy tôi về nhé.
Anh Thư định bước đi, nhưng tôi đã nhanh miệng chạy ra giữ chị ta lại:
– Để em về, dù sao cũng quá trưa rồi. Chị ở lại với