
đó – Hy cũng hùa theo em gái. Và cậu chợt nhận ra, người duy nhất Danh muốn mua quà cho chỉ có thể là Hoài Thư.
Lãng mạn gớm nhỉ – cậu thì thầm, tò mò muốn biết Danh muốn ghi âm điều gì cho người mà anh ta thích.
Cái nhéo má đau điếng của Ngân kéo tôi trở lại thực tại với môn văn chán chường. Tại sao cứ phải bắt những đứa gặp văn như lửa gặp xăng phải học cái môn khó nhằn này nhỉ.
Nhìn Ngân đờ đẫn, tôi lại tiếp tục gục mặt xuống bàn nhưng nó đã kịp giơ bàn tay ra cản, tay còn lại chỉ xuống cặp tôi.
– Đang sáng nhấp nháy kia kìa. Mày không bắt máy nhanh, để nhức mắt tao quá.
Tưởng gì, hóa ra nãy giờ nó cũng gục mặt mà ngủ như tôi, có điều bị cản trở bởi ánh đèn điện thoại.
Cứ để nguyên trong cặp, tôi kiểm tra màn hình xem ai gọi đến. Ngân cũng nhiều chuyện không kém. Vừa thấy dòng chữ T.Phong (tôi đã đổi lại tên nghe cho lịch sự), Ngân đã giơ tay và nói toáng lên.
– Thưa cô, Hoài Thư bị đau bụng. Xin phép cô cho bạn ấy ra ngoài một xíu.
Chưa kịp đá Ngân một phát vì cái tội ăn nói hồ đồ thì nó đã nắm cổ tôi, ép xuống bàn, biến tôi thành một đứa đang “đau đớn quoằn quoại”. Cái con nhỏ vô duyên này, nói gì không nói lại bảo tôi đau bụng, thật chẳng còn mặt mũi nào.
Cô giáo nhìn với ánh mắt dò xét, xem tôi có phải là kiểu thích bỏ tiết đi lang thang hay không. Nhờ cái nhéo vào xương sườn của Ngân mà tôi cuối cùng cũng kêu lên được tiếng “Á” thảm thương để lấy lòng.
– Em ra ngoài đi, ghé phòng y tế xin ít thuốc.
Chỉ chờ có thế, tôi nhét vội điện thoại vào túi để tránh phải nhìn thấy bộ dạng nghiêng ngả vì cười của Ngân và Hùng. Hai đứa bay hãy chờ đấy.
** ** ** **
– A…
– Cô làm gì mà bắt máy lâu thế hả????
– …lô – cuối cùng thì tôi cũng kết thúc được câu mở đầu của mình, trong khi Phong đã kịp xổ một tràng. Cậu ta ăn cái gì mà nóng tính thế không biết.
– Sao im re vậy? – Phong thắc mắc.
– Tôi chờ cho cậu nói xong rồi mới dám lên tiếng – tôi nói với vẻ mỉa mai lãnh đạm. Tức thì Phong cười hì hì như xin lỗi.
– Cậu có biết là tôi đang trong giờ học không hả? Vậy mà dám gọi đến, còn la lối – tôi trách móc, chỉ muốn cậu ta đứng ngay trước mặt để hả hê mà… bóp cổ cho bõ tức.
– Ừm thì tại tôi quên mất. Không đi học nên chẳng để ý. Thôi cô vào học đi, tí nữa tôi đến đón.
– Cậu gọi điện cho tôi chỉ để nói câu này thôi á?
– Thì tôi dặn trước, sợ tí nữa tan trường cô lại về mất….
Giọng Phong nhỏ dần, hình như cậu ấy đang thả điện thoại ra xa để nghe tiếng người phía sau lưng:
– Anh Phong, trông em thế này được chưa?
Tiếng con gái, nhưng không phải là Anh Thư!!! Ai mà nói chuyện với Phong tự nhiên thế nhỉ?
– Thôi nhé, tôi có việc phải đi rồi – Phong nói vội trong điện thoại rồi cúp máy, còn tôi đơ mất một phút.
** ** ** ** *
Cho tôi đứng nắng 20ph Phong mới xuất hiện. Cũng may cậu ta cho leo cây khá lâu nên hai cái đuôi rắc rối đã dong xe về nhà, vừa để tránh nắng, vừa để lấp đầy cái bụng. Tôi cũng đang cồn ruột, mà lại chẳng biết Phong gặp mình có chuyện gì. Không khéo nhịn cả trưa thì khốn.
– Đợi lâu chưa?
Cậu ấy nở nụ cười dễ thương nhưng tôi chẳng động lòng là mấy. Bằng chứng lf mặt vẫn nhăn quoéo như bị bắt gặm quả chanh nguyên cả vỏ lẫn hột.
Dư âm của bữa dầm nước vẫn còn, thêm việc đứng nắng nữa. Kết quả là…
– Ắt xì.
– Cô bị cảm cúm rồi đấy.
Tôi làm lơ. Nếu không đứng nắng thì đâu đến nỗi thế này. Chắc bị cảm mất thôi.
– Thế hôm nay có chuyện gì mà muốn gặp tôi? – tôi hỏi khi Phong tháo mũ ra. Cậu ấy cười bí hiểm trước khi trả lời:
– Nhớ thì gặp. Không được à?
Khực. Phong nói cái quóai gì thế nhỉ?
– Chưa chi đã đỏ mặt rồi – Phong cười sảng khóai – tưởng tôi nói thiệt à?
– Cậu… được lắm.
Vì đúng là tôi như vậy, nên bị nói trúng tim đen mà chẳng cãi lại được câu nào. Đang quê không biết lủi đường nào thì Phong ném cho tôi cái mũ bảo hiểm:
– Lên xe đi, tôi muốn chở cô đến một nơi.
Tưởng gì, hóa ra Phong chở tôi đến một quán cà phê nhỏ nhỏ xinh xinh được trang trí đủ thứ bóng bay, hoa hòe, phù hợp với việc tổ chức tiệc hơn là kinh doanh đồ uống. Bảng hiệu đã được che bởi một tấm khăn trùm màu vàng mỏng, chỉ cần giật sợi dây là nó sẽ rớt xuống.
– Ấy đừng – một cô bé nhỏ nhắn chạy ra, cản lại trước khi tôi kịp chạm vào sợi dây ấy. Cô bé mặc hẳn một cái… áo ống với quần jean rách loang lổ, nhìn khá style theo kiểu cái bang thiếu vải may đồ. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn và nụ cười dễ thương bất chợt làm tôi nghĩ đến một người.
– Chị là… Thư đúng không? – cô bé nắm tay tôi, anh Phong đâu rồi chị?
– Cậu ấy… đi cất xe rồi – tôi ngạc nhiên đến nỗi quên cả trả lời. Hình như đây là cô nàng xuất hiện trong cú điện thoại lúc nãy. Là ai nhỉ? Nhỏ tuổi hơn tôi chắc không phải là bạn cùng lớp. Cô bé chỉ gọi tôi là Thư – là đang nhắc đến Hoài Thư hay Anh Thư đây? Có khi nào, đây là… bạn gái của Phong không nhỉ? Và cậu ta muốn tôi đến xem mặt!
Chưa kịp thắc mắc thêm thì cô bé đã cười tươi như hoa. Lúc này tôi mới nhận ra sự xuất hiện của Phong đằng sau lưng mình. Sợi dây được kéo xuống, kèm theo đó là tiếng bắn của cái gì đó. Tôi chỉ kịp nhận ra đến đó, và không suy nghĩ gì thêm vì bất ngờ khi