XtGem Forum catalog
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328930

Bình chọn: 7.5.00/10/893 lượt.

ận những gì mà ba sắp đặt trước mắt. Chỉ nốt hôm nay thôi, tôi sẽ giải không chấp nhận bất cứ một buổi họp mặt nào nữa. Dù là con cái, tôi cũng cần có quyết định riêng của mình.

Ba và bác Bàng nhìn chúng tôi với vẻ hài lòng. Họ đã dùng xong bữa tối và đang nhấm nháp trà. Có vẻ công việc là chủ đề của cuộc nói chuyện lúc này.

– Ắt xì!

Tôi cúi quay sang một bên, cúi gập người. Có kẽ Danh cũng nhận ra tôi đang nổi da gà lúc này.

– Con bị làm sao mà mặt đỏ thế kia? – ba nhìn tôi lo lắng.

– Chắc em ấy bị nhiễm lạnh – Danh nói và khoác áo của anh lên vai tôi – xin phép bác cho cháu đưa em về nhà trước.

– Ừ, được đấy – ông Bàng vội vàng lên tiếng với vẻ hồ hởi – ba và bác còn nhiều chuyện để bàn bạc.

Tôi chào cả hai người rồi ra cửa chính, với sự hộ tống của Danh. Dù đi ngang hàng, anh vẫn giữ một khoảng cách nhất định với tôi.

Trước khi ra ngoài cửa, tôi cởi áo trả lại cho Danh.

– Em muốn đẩy anh ra cũng được, nhưng anh không bỏ đi đâu – Danh nói khi cầm lại áo.

Trái với suy nghĩ của Danh, tôi chỉ khẽ quay người, cúi chào anh trước khi bỏ đi.

Trời trở lạnh. Gió thổi qua kẽ tóc, từ xoăn tự nhiên trở nên rối tung, che khuất cả mắt.

– Anh đợi câu trả lời của em… một lần nữa – Danh ở phía sau lưng tôi, giọng anh có chút gì đó run rẩy.

Tôi vẫn quay lại với anh, rướn thẳng lưng, khuôn mặt hơi hếch lên:

– Nếu không thì sao?

– Thì anh sẽ nói.

Khóe mắt tôi cay cay, y hệt đứa trẻ bị giành mất đồ. Một cảm giác căm phẫn, buồn bực trỗi dậy trong lòng.

– Anh là kẻ độc ác.

Nói xong tôi bỏ chạy thật nhanh, càng xa Danh càng tốt. Lúc này tôi không muốn nhìn, nghe giọng hay nói bất cứ câu nào với anh ta.

……

Danh có cảm giác như mình bị bỏ rơi. Anh bất lực đứng ở ngưỡng cửa nhà hàng, tay phải siết chặt. Bóng váy trắng đã mất hút sau đám cây rậm rạp núp dưới màn đêm. Anh không còn nhìn thấy mái tóc xoăn nhẹ tung bay trong gió nữa.

– Khỉ thật – Danh đấm mạnh vào tường đá ong – mày làm gì cô ấy thế này? Đồ ích kỉ! Tao sẽ không tha thứ cho mày.

……

Bác tài xế nổ máy, hơi nghiêng người ra sau hỏi tôi.

– Đến nơi nào hở cháu?

– Khu biệt thự abc – tôi đáp trả, thẫn thờ nhìn những ngôi nhà, cửa hiệu đang tuột lại sau khung cửa kính.

– Hình như cháu mới đi dự tiệc về – bác ấy bắt chuyện, kèm theo nụ cười hiếu khách – vui chứ?

Tôi nhìn lên gương chiếu hậu đằng trước để đoán vẻ mặt người nói rồi thở dài.

– Dạ, vui.

Lời nói trái hẳn với vẻ mặt. Chẳng cần có mặt thì tự khắc người ta cũng hiểu tâm trạng của tôi lúc này. Thế nên câu trả lời của tôi đã vô tình kết thúc cuộc nói chuyện.

Thành phố về đêm là lúc con người ta nghỉ ngơi, thư giãn với những hoạt động giải trí bên người thân. Những cặp đôi, gia đình sóng bước với nhau trên vỉa hè, cười nói rạng rỡ càng làm tôi thấy cồn cào trong ruột. Không phải vì lúc nãy chẳng ăn được bao nhiêu, mà vì tôi ghen tị đến mức đau lòng. Tại sao tình cảm gia đình lẫn cá nhân tôi chẳng bao giờ được suôn sẻ? Người mình thích thì đã có người khác, người tôi chỉ xem là bạn, thì lại muốn tôi trở thành bạn gái anh ta. Là kiếp trước tôi gây tội lớn với người ta nên bây giờ bị phạt hay sao?

Nước mắt chưa kịp khô thì hàng mi lại ướt. Từ ngày gặp Anh Thư, tôi khóc nhiều hơn bình thường. Cái vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài sắp vỡ tan đến nơi rồi.

Lúc này tôi chỉ cần một người, dù người đó chẳng bao giờ mở lòng hay an ủi, tôi vẫn muốn. Vì chỉ cần thấy dáng người cao cao, nụ cười nửa miệng dễ thương, hay câu mắng nhẹ nhàng cũng đủ xua tan màn đêm trong tôi lúc này.

– Đến nơi rồi cháu.

Tôi rút tiền ra trả rồi nhanh chóng rời xe để bác tài chẳng nhận ra con bé mít ướt. Chiếc xe lăn bánh, tôi vẫn đứng trước cổng, chẳng muốn vào nhà những cũng không biết về đâu. Cứ như thế, để cho nước mắt tự nhiên chảy.

– Này nhóc!

Tôi quay ngoắt khi nhận ra giọng nói quen thuộc, cố gắng tìm kiếm Phong trong ánh đèn đường lờ nhờ. Cậu ấy đang ngồi trên con chuồn chuồn vàng quen thuộc, mũ bảo hiểm đã tháo ra nên tôi có thể nhận ra nụ cười ấy.

– Cô đi xem mặt về vui chứ?

Bất ngờ, đến nỗi tôi không cử động nổi.

Mình vừa ước, là người ấy xuất hiện, chẳng lẽ ông trời đã nghe thấy lời thình cầu?

Thấy tôi không trả lời, vẻ mặt Phong thay đổi. Cậu dựng chân chống xe, định tiến lại về phía tôi nhưng còn ngập ngừng để dò xét.

Hãy làm theo trái tim, chỉ lần này thôi.

Trước khi Phong kịp tiến thêm bước nữa, tôi đã chạy ào lại, ôm cậu ấy mà khóc nức nở.

Thời gian như ngừng trôi. Cảm xúc dâng trào đến nghẹt thở.

** ** ** *** * ***

Dù chỉ còn cách mấy ngôi nhà là đến nơi, nhưng Anh Thư vẫn than thở.

– Sao anh lại bắt em đi bộ về chứ? Gọi xe có phải là nhanh hơn không? Còn đồ đạc lỉnh kỉnh.

– Thôi nào tiểu thư – Tuấn trấn an cô – chỉ có một đoạn ngắn thôi mà. Anh chẳng phải đã xách hết đồ giùm em rồi sao?

Không phải cô lười biếng, nhưng cô chẳng muốn Tuấn chịu khổ giùm mình một tí nào. Nhưng phải thú nhận một điều rằng, đi bộ trên con đường này cũng có nhiều điểm thú vị. Ví dụ như cô có thể ngắm những ngôi sao xa – thứ luôn bị che khuất bởi ánh đèn, cảm nhận bầu không khí thiên nhiên còn ướm mùi đất, và…

– Ai đang