Insane
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328873

Bình chọn: 8.5.00/10/887 lượt.

n như thế, mà vì quá đau lòng đến mức không khóc nổi.

** ** ** ** ** ** ** ** ** * ** ** * ** *

Chưa đến đèn đỏ nhưng Thanh Phong đã thắng gấp lại. Cậu bực mình đập lên tay ga.

Tuấn bước xuống xe. Anh rút điện thoại ra.

– Cho tôi xin số điện thoại của cậu.

Phong nhìn anh với ánh mắt kì lạ. Nhìn cậu chưa đủ bực mình hay sao mà anh ta còn bày đặt như thế. Chỉ vừa mới gặp nhau chưa đầy 15ph, cậu còn chẳng nói một câu nào mà anh ta đã muốn số điện thoại.

Tuấn nhận ra điều mà Phong đang nghĩ, anh chỉ cười:

– Khi nào tìm được khách sạn, tôi sẽ báo địa chỉ để cậu nói lại với Anh Thư. Còn bây giờ – anh nhìn cậu với ánh mắt ý nhị – đi tìm cô bé ấy đi.

Phong nhướn chân mày lên.

– Tìm Hoài Thư ấy, tôi biết cậu lo cho cô ấy mà.

Cuối cùng thì cũng bị nói trúng tim đen. Phong không ngờ là Tuấn lại biết được chuyện này. Có vẻ như anh ta biết nhiều chuyện hơn cậu nghĩ. Nhưng bây giờ không phải lúc để tò mò. Cậu lấy điện thoại Tuấn lưu số mình vào.

– Cảm ơn anh – Phong nói trước khi phóng đi.

– Không có gì – Tuấn vui vẻ vẫy tay theo.

Đã bao giờ bạn rơi vào trạng thái “đơ toàn tập”, chẳng muốn đi đâu, làm gì mà cứ ngồi một chỗ để gặm nhấm vết thương trong lòng?

Tôi chẳng hỏi trời tại sao, dù rất muốn. Cuộc đời tôi vốn đã vô tình rồi.

Chiếc áo khoác thun choàng nhẹ lên vai tôi, xua tan cái lạnh của gió. Tôi khẽ ngước lên, nhận ra Thanh Phong đang nhìn mình. Dù không cười nhưng đôi mắt cậu ấy vẫn ấm áp.

– Cô muốn bị cảm lạnh hay sao mà ngồi đây hả? – cậu ấy cốc lên đầu tôi một cái rồi ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh.

Khuôn mặt tôi lúc này chỉ có thể tả bằng hai chữ “ngờ nghệch”.

– Sao cậu biết tôi ở đây?

– Cô xem thường tôi thế nhỉ? Gì chứ tìm người thì tôi giỏi lắm.

Tôi không nói gì, chỉ thoáng cười.

– Hình như cứ lúc nào tôi buồn, thì cậu lại rất phấn khởi thì phải.

– Ngốc! – Phong cốc tôi thêm một cái nữa – tâm trạng tôi không tốt thì làm sao vực cô dậy được hở.

Tôi quay sang, nhìn cậu ấy chăm chú. Hóa ra Thanh Phong cũng có lúc hiểu tôi đến như vậy. Hình như lúc này, dây thần kinh xấu hổ của tôi đứt rồi hay sao mà cứ ngắm Phong mãi, đến nỗi cậu ấy bắt đầu đỏ mặt.

– Này, cô làm cái gì vậy? – Phong bất giác quay đi, dùng tay đẩy mặt tôi nhìn sang hướng khác.

– Chỉ là muốn ngắm thôi. Cậu keo đến như thế à?

– Cô ngắm như thế thì ai mà chịu nổi chứ – Phong gắt, có chút gì đó bối rối trong giọng nói. Hình như đối với tôi, anh chàng này không còn cứng nhắc lạnh lùng nữa, cũng đã bắt đầu biết xấu hổ khi bị tôi trêu chọc.

– Cậu không hỏi vì sao tôi khóc? – tôi vừa thắc mắc, vừa đưa tay lên hứng những giọt sương chảy dài trên chiếc lá của cây mai chiếu thủy. Giọt sương đêm thanh khiết nhưng lạnh lẽo.

Phong cũng nhận ra tôi là người đang có tâm trạng và bắt đầu hành động chẳng giống con nhỏ lí lắc hằng ngày.

– Dù gì thì chuyện đó cũng chẳng quan trọng nữa. Tốt nhất cô nên quên đi, đừng để tôi gợi lại bằng câu hỏi vớ vẩn đấy – cậu đáp với giọng nhẹ nhàng.

– Cảm ơn cậu nhé.

Tôi nói rồi chăm chú nhìn xuống đôi giày màu xanh đang đi.

“Lúc nãy mình quên trả Anh Thư, nhưng giờ thì chẳng dám gặp chị ta nữa”

Nghĩ đến đây, lòng tôi lại chùng xuống. Tâm trạng vui vẻ khi được gặp Phong lại tan biến. Trước khi gặp cậu ấy, tôi đã rất quyết đoán, vậy mà giờ đây…

– Cô sao thế? Chuyện gì buồn lắm à?

– Cậu nói là tôi quên đi mà, thế nên đừng hỏi nữa – tôi đáp mà không ngẩng mặt lên.

Phong ngước mặt lên nhìn bầu trời sao, hít một hơi đầy không khí ướt đẫm sương. Giờ này cũng đã muộn rồi.

– Tôi đưa cô về.

……..

Gió lướt ngang qua hai bên xe, quyện lẫn với hương thơm đặc trưng trên áo và tóc của Phong.

“Cô ngắm như thế thì ai mà chịu nổi chứ!”

Cho dù không chịu nổi, cậu cũng nên cố chịu đựng chứ. Vì tôi chỉ ngắm cậu như thế một lần này thôi. Sau này, có khi tôi và cậu chẳng gặp nhau nữa ấy chứ.

Tôi tự mỉm cười với chính mình, tựa đầu lên lưng Phong.

Nụ cười buồn đến nao lòng.

Căn phòng không lạnh lẽo như mọi lần cô trở về nhà, vì những ngày gần đây, Hoài Thư đã thay cô sống.

Cô bật điện thoại lên, tìm số đầu tiên trong danh sách. Sau một hồi chuông dài, giong Tuấn ấm áp vang lên:

– Thư hả? Anh tìm được khách sạn rồi.

– Em ích kỉ lắm phải không anh?

Giọng cô run run, tưởng chừng như có thể vỡ òa ra.

– Sao tự dưng lại hỏi như thế? – anh thắc mắc.

– Hoài Thư thích Phong, nhưng em đã ngăn cản. Vì cậu ấy là bạn em, mà em lại không muốn nó có chút dính líu gì đến cuộc sống của mình.

Càng nói cô lại càng thấy mình ích kỉ, xấu tính, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân.

– Bình tĩnh đã nào – Tuấn trấn an cô.

– Không thể tin được là em lại có thể nói những câu vô tình như thế được. Tại sao luôn miệng nói là không chấp nhận, nhưng em vẫn đau lòng khi thấy nó yếu đuối như thế, vẫn nhớ đến người phụ nữ kia?

– Là em đang tự lừa dối mình thôi – anh khẽ khàng – em vẫn còn yêu hai người ấy lắm.

– Không có – cô gào lên rồi đặt điện thoại xuống, chẳng dám phủ nhận với anh nữa. Vì trong thâm tâm, cô biết Tuấn nói đúng.

Chương 44

Không khó lắm để chìm vào giấc ngủ khi đã khóc nhiều như thế.

Nhưng có người thì lại trằn