Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328951

Bình chọn: 9.00/10/895 lượt.

. Trước khi đi cậu còn không quên dặn dò Tùng:

– Cất đồ trên ghế cẩn thận cho anh đấy nhá.

Tùng chột dạ. Tự dưng đại ca nhà nó lại bỏ ra ngoài, phen này lại cúp cơm tối. Có phải nó vừa bày dại cái gì không nhỉ?

** ** ** ** ** ** ** **

Nhà hàng có khuôn viên khá rộng, phủ toàn màu xanh của cây cối. Những loại cây tưởng chừng tầm thường được đan xen nhau một cách nghệ thuật, làm nổi bật những nét đặc trưng của thôn quê.

Vừa ra khỏi cửa, tôi vội vàng đi né ra một bên để tránh Danh. Anh cũng bước theo sát gót, nhưng ít ra không choàng tay qua vai tôi nữa.

– Không gian ở đây đẹp lắm, lại rộng nữa. Nếu em muốn anh sẽ dẫn đi một vòng.

– Tôi thích tự khám phá hơn – tôi đáp, cố bước lên phía trước.

– Em lại thế rồi, có thể bỏ kiểu xưng hô đó được không?

Tôi im lặng không đáp, cố lơ đi để Danh bỏ đi. Đúng như tôi dự đoán, anh chẳng nói thêm gì nữa. Nhưng lúc tôi vừa định ngoái lại kiểm tra, Danh đã bước lên phía trước mặt, chặn đường tôi lại:

– Chỉ hôm nay thôi – anh nhìn thẳng vào mắt tôi – chúng ta gặp nhau trên danh nghĩa khác mà.

Ý Danh là tôi phải xem anh như người được sắp đặt sẵn cho mình sao?

– Nếu vậy thì em cũng trong vai trò của người khác, là Anh Thư chứ không phải Hoài Thư – tôi đáp lại với vẻ dứt khoát, nhưng sau đó lại cảm thấy áy náy. Danh luôn luôn nào cũng nhẹ nhàng, trong khi tôi lúc nào cũng cố tình cư xử một cách phũ phàng.

Nhẹ nhàng gỡ sợi dây chuyền trên cổ ra, tôi thả nó vào lòng bàn tay anh, nhìn mặt trái tim lấp lánh một lần nữa trước khi khép những ngón tay của Danh lại.

– Sợi dây ấy đẹp lắm, nhưng tôi không thể nhận nó từ anh được.

– Vì là quà anh tặng nên em trả lại à? – giọng anh có phần chua xót – anh đáng ghét đến thế sao?

– Danh này – tôi thở ra – xin lỗi khi phải nói ra điều này, nhưng thực sự là tôi không thích anh. Tôi… lỡ thích người khác mất rồi.

Lúc nói câu này, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Danh. Vì vậy tôi khá ngạc nhiên khi anh vẫn giữ được âm điệu bình thản trong giọng nói.

– Đó là lí do à?

– Không… – tôi vội vàng đính chính vì sợ Danh hiểu lầm – Dù cho không thích người ấy, tôi… vẫn chỉ xem anh là một người bạn.

– Anh không quan tâm – giọng Danh vẫn đều đều – chỉ cần em hiểu tình cảm của anh dành cho em. Nhất định sẽ có ngày cơ hội nghiêng về phía anh.

– Nhưng nếu tôi mãi không thể hiểu nổi?

Danh nắm chặt hai vai, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi từng từ:

– Vậy thì anh sẽ đấu tranh cho bản thân mình.

Lòng vòng ngoài đường mãi, Phong nghĩ có lẽ bao nhiêu nhà hàng Pháp, Ý, Nhật,… nổi tiếng cậu đều đã lướt qua. Và thất vọng khi chẳng thấy được cái mà mình muốn.

Mày điên thật rồi. Làm sao có thể tìm thấy được chứ?

Dù trong lòng biết như thế, Phong vẫn không thể bắt mình quay đầu xe trở về. Thà cậu tìm kiếm mà không có còn hơn để bản thân biết rằng mình không cố hết sức.

*** ** ** * ** ** * ** **

– Đấu tranh? – tôi lặp lại một cách vô thức, chẳng hiểu Danh định đấu tranh bằng cách nào khi mình đã từ chối rõ ràng như thế.

Lần này đến lượt Danh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Anh thả vai tôi ra, đút một tay vào túi quần, tay kia gãi đầu.

– Hãy làm bạn gái của anh…

– Em đã nói rồi mà… – tôi chuẩn bị lặp lại câu nói một cách chán nản, nhưng Danh đã ngắt lời.

– Nếu không, anh sẽ nói với ba em về cô con gái thứ hai của ông – anh nhìn tôi với vẻ buồn buồn – cả hai chúng ta đều không muốn điều này xảy ra mà, đúng không?

Chương 42.2

……..anh sẽ nói…..

Anh Thư đã yên vị trên xe. Cô muốn đi taxi – vừa thoải mái lại thuận tiện – nhưng Tuấn thì không như vậy. Từ khi kéo cô lên xe đến giờ, anh vẫn chưa chịu thả tay, sợ lơ là một tí là cô lại bỏ đi. Nhưng anh đâu cần làm thế vì từ lâu cô đã quan niệm anh ở đâu thì cô ở đó rồi. Giờ Anh Thư cảm thấy bất cứ nơi nào có Tuấn, tức là nơi đó bình yên.

Lần này trở về, cô sẽ xé ngay tờ giấy nhập viện kia để đi học lại. Nhưng trước hết, cô phải đi gặp một người. Đã lâu rồi cô không gặp mặt người phụ nữ ấy, chẳng biết có còn nhận ra không. Địa chỉ chắc vẫn là ngôi nhà cũ kĩ với hàng rào râm bụt phía trước.

Không thể tin một điều rằng, cô đã từng được sinh ra ở nơi đấy, cùng với một đứa trẻ khác. Cuộc sống vật chất quá cách biệt, nhưng cái tĩnh lặng của không khí gia đình thì chẳng khác gì nhau. Nhìn vào ngôi nhà ấy, cô cảm tưởng như mình đang ở bên người mẹ, được đón nhận tình yêu thương mà đứa con nào cũng được hưởng.

Nhưng tất cả đã xa vời… Cô thà không có tình yêu thương còn hơn phải chấp nhận một nửa gia đình ấy. Cho dù Hoài Thư có giống cô đến mấy, nó mãi không thể là em gái cô.

Tuấn siết nhẹ tay, mỉm cười với cô:

– Ngủ đi em, tựa vào vai anh cho đỡ mỏi.

Cô cũng đáp lại anh bằng cái nhìn trìu mến. Chỉ có Tuấn là người hiểu cô nhất, biết cô nghĩ gì, cần gì. Chính vì vậy, cô luôn tự hỏi mình sẽ ra sao nếu không được ở cạnh anh.

** ** ** ** ** ** ** ** *

Cái lạnh của những chiều chớm đông cũng không bằng đôi mắt Danh lúc này.

Tôi như người mất hồn trước thái độ nghiêm túc của Danh. Chắc chắn anh ta chỉ đang nói đùa thôi, đời nào Danh lại nói ra chuyện đó….

Nhưng trong hoàn cảnh này, tâm trạ


Old school Swatch Watches