
t, nhưng thằng Danh nhà tôi thì thích con bé lắm đấy. Nó học khối trên mà.
Ông Bàng nhìn trầm tư ra ngoài cửa sổ.
– Danh là đứa ít nói chuyện can thiệp, quan tâm đến chuyện gia đình. Thậm chí ngay cả việc nói chuyện với tôi hằng ngày cũng còn hiếm. Vậy mà lại năn nỉ tôi trong chuyện này.
– Anh Thư cũng là đứa trầm cảm, nhưng lại quyết đoán y hệt má. Nó mà muốn gì, tôi chẳng ngăn nổi đâu.
– Tôi biết chứ – ông Bàng đặt li trà của mình xuống – cả hai đứa nó đều thiếu tình cảm của người mẹ. Nhưng tôi tin điểm tương đồng này sẽ giúp mối quan hệ của hai đứa tốt đẹp hơn. Tôi chỉ có mỗi một thằng con trai để thương. Hãy cứ giúp tôi bao nhiêu hay bấy nhiêu.
– Chuyện này khó đấy.
Ông Thành rút từ trong túi áo khoác ra một chiếc nhẫn vàng, đeo nó vào ngón áp út tay trái và ngắm nghía. Vừa thấy chiếc nhẫn, ông Bàng đập nhẹ tay lên bàn.
– Đúng rồi, tôi cứ thắc mắc mãi tại sao từ khi quen biết đến giờ, tôi chẳng thấy ông đeo nhẫn cưới bao giờ.
– Tại vì tôi đã hứa với người ấy, chỉ khi nào đoàn tụ mới được đeo.
– Vậy sao? Chẳng lẽ…
Ông Thành khẽ lắc đầu:
– Không phải, nhưng chẳng hiểu sao thời gian gần đây tôi luôn có cảm giác, mình đã tìm được một phần của gia đình.
** ** ** ** ** ** ** ** **
Nhìn con chuồn chuồn vàng mất hút trong màn đêm, Anh Thư mới mở cửa nhà, đặt hết đồ đạc lỉnh kỉnh vào một góc vườn để không ai phát hiện ra rồi ngoắc tay tôi bước ra khỏi bóng cây tùng. Tôi theo sát gót chị ta ra công viên gần nhà, ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh và cũng bắt chước nhìn trời nhìn đất vì chẳng còn chuyện gì để làm nữa.
– Vậy, lí do cô khóc nức nở là vì phải đi xem mặt cho tôi à?
Anh Thư là người phá vỡ bầu không khí nặng nề giữa hai đứa bằng một câu hỏi thản nhiên, nhưng không hề vô tình. Tôi nghĩ chị ta không đơn giản chỉ quan tâm đến chuyện này.
– Đúng, à mà không… – tôi nhanh chóng sửa lại.
– Thế là sao? – Anh Thư nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Nói chuyện về Danh lúc này là không nên, nhưng tôi chẳng tìm ra được lí do nào khác để giải thích cả.
– Chị không hiểu được đâu – tôi nói và quay mặt đi hướng khác, vẫn kịp nhận ra khóe miệng Anh Thư nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.
– Còn về Thanh Phong…
Tôi biết chị ta định nói gì, vì thế nên tìm cách chặn họng trước bằng một câu nói dối vụng về:
– Đừng lo, tôi biết cậu ấy thích ai. Yên tâm là tôi sẽ chẳng làm ảnh hưởng gì đến chuyện đó, cứ xem như không có sự xuất hiện của tôi.
Anh Thư hít một hơi dài, bắt đầu lẩm nhẩm đến những ngôi sao mà chị thấy đầu tiên. Không gian lại tĩnh lặng, bởi tôi chẳng có tài nói dối nhiều đến thế.
– Hình như cô hiểu sai ý tôi thì phải. Đúng là trước đây cậu ấy thích tôi, nhưng tôi đã từ chối thẳng thừng rồi. Giờ tôi cũng đã có người khác, nên cô chẳng việc gì phải lo lắng.
Chị ta dừng lại, trong khi tôi tiếp tục rơi vào trạng thái ngạc nhiên tột độ. Anh Thư đã từ chối Phong lúc nào sao tôi lại không biết.
Ừ mà tôi có quyền gì để can thiệp vào chuyện của người ta chứ. Chỉ thấy thật đáng thương cho Phong. Hóa ra không chỉ có mình tôi đơn phương mà không được đáp lại.
– Tất nhiên tôi không thể cấm cô thích ai, nhưng đừng làm nhiễu cuộc sống của tôi là được rồi. Tôi không muốn thay đổi vị trí của mình và cả của Phong lúc này, hiểu chứ?
Đôi mắt lạnh lùng của Anh Thư nhìn thẳng vào tôi, người đang run vì lạnh và vì một lí do khác không thể giải thích nổi. Có phải câu nói ấy hàm ý rằng tôi đừng thích Phong nữa? Chẳng có ai phủ nhận chuyện cái tên Thanh Phong luôn gắn liền với Anh Thư, làm sao tôi có thể quan tâm đến cậu ấy mà không làm phiền chị ta được?
– Không…
– Không cái gì?
Chẳng biết hữu ý hay vô tình mà tôi đọc được nỗi buồn man mác trong đôi mắt Anh Thư. Chị ta không thích Thanh Phong, nhưng lại không muốn tôi thích cậu ấy. Khó tin, nhưng là sự thật. Phải chăng là do tính ích kỉ trong người đã khiến Anh Thư hành động như vậy?
Xét cho cùng, nếu không có chị ta, tôi chẳng thể nào quen biết được Thanh Phong.
Nếu không thay thế vị trí của chị ta, tôi chẳng có cơ hội gần gũi với Phong đến vậy.
Nếu Anh Thư không từ chối, tôi sẽ chẳng bao giờ có thể nhen nhóm trong mình một tia hy vọng nào.
Vậy là mình chịu ơn người ta rồi, rất nhiều.
– Ý tôi là, tôi sẽ làm theo ý chị muốn – tôi hít vào một hơi dài.
– Tốt rồi – Anh Thư đứng dậy, chẳng biết chị ta có cười hay không.
– Nhưng… trước khi đi cho tôi hỏi một câu được không?
Anh Thư dừng lại, dù không nói đồng ý nhưng tôi biết chị ta đang chờ để lắng nghe mình nói.
– Khi thấy tôi khóc, chị có đau lòng hay không?
Không gian im ắng đáp trả, tôi hít một hơi dài, tiếp tục:
– Gặp lại tôi chị có vui hay không? Có muốn sự có mặt của tôi hay không?
….
– Còn nữa, chị có bao giờ xem tôi là một đứa em gái?
Tôi muốn tiếng gió và lá xào xạc át đi câu trả lời của Anh Thư, nhưng chị ta nói rất rành rọt, và chỉ độc một từ duy nhất.
– Không.
Vẫn là tôi ngồi lại một mình, với chiếc xích đu trống đang đung đưa ở bên cạnh. Cô gái vừa ở đấy đã bỏ tôi mà đi, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Chẳng có dù chỉ một giọt nước mắt nào rơi thêm nữa. Không phải tôi mạnh mẽ đế