
lớn được trang trí bởi những cây cảnh và đài phun nước, điểm xuyết những đám cỏ, bụi mọc không theo thứ tự nhưng lại rất nghệ thuật. Tôi mừng vì đi ăn ở một nhà hàng với những món dân dã người Việt hơn là nơi cổ kính theo phong cách phương Tây, dù biết nơi này cũng thuộc hàng mắc tiền chẳng kém.
“Chỉ hi vọng là có món bánh xèo!”
Nghĩ đến đây là tôi cảm thấy ứa nước miếng. Rút cục thì trưa nay tôi có ăn được gì nhiều đâu.
– Phía này ạ – anh chàng phục vụ chỉ tay rồi đi trước hướng dẫn sau khi nghe ba tôi nói số bàn. Cung cách phục vụ ở đây thật nhanh nhẹn và hiện đại.
Những chiếc khăn trải bàn trắng nổi bật dưới ánh đèn dịu màu vàng. Tôi vừa len qua những dãy bàn, vừa ngắm những bức tranh về cảnh thiên nhiên bình dị trên tường. Nhạc không lời du dương như đưa ta vào một thế giới khác.
Chẳng khó để nhận ra vị khách ở chiếc bàn bên cửa sổ đang cười với tôi. Trông bác ấy chẳng có thay đổi gì mấy so với lúc trước, ngoại trừ vẻ niềm nở được nhân đôi.
Tôi tiến lại chào bác và nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh của kẻ “hóa ra hôm nay vẫn trễ hẹn”. Rõ ràng anh ta chẳng xem gia đình tôi ra gì mà.
– Cháu nó đâu rồi anh? – ba tôi tế nhị hỏi.
– Nó vừa đi ra ngoài, nói là đón anh cơ mà – ông Bàng thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó hàng lông mày lại giãn ra, đôi mắt hướng về phía sau tôi – À, nó kia rồi.
Tôi quay lại, đúng lúc cảm thấy có cái gì đó vừa luồn vào mái tóc.
– Chào em – Danh mỉm cười, cài nốt bông hoa hồng trắng lên tóc tôi.
Chương 42.1
Anh sẽ đấu tranh cho bản thân mình.
Đôi tay anh nấn ná những cánh hoa khá lâu trước khi buông xuống. Một nụ ấm áp dành cho Hoài Thư – người đang nhìn anh bằng đôi mắt ngạc nhiên.
Tất nhiên là cô phải ngạc nhiên rồi. Ngay cả anh còn không tin được ngày hôm nay của mình.
Hoài Thư dễ thương hơn mọi ngày trong chiếc váy màu trắng tinh khôi. Anh cũng mặc đồ vest trắng, giống như một cặp đôi ăn ý vậy. Cuối cùng cô đã chịu xuất hiện với hình-ảnh-nữ-tính-nên-có của mình. Và thật vui vì sợi dây chuyền anh mua tặng đang lấp lánh trên cổ Hoài Thư.
Không dám nhìn Hoài Thư lâu, Danh chuyển ánh mắt lễ phép về phía ba cô ấy. Anh nhanh nhẹn vào chỗ ngồi của mình.
** * * **
Bạn đã bao giờ gặp những giây phút bất ngờ, đến nỗi ngỡ rằng mình đang chìm trong mơ?
Tôi chưa từng gặp hoàn cảnh như thế trước đây, và càng không muốn tự đư atay lên nhéo má mình để kiểm tra lúc này. Phải chăng ông trời đang trêu ngươi tôi?
– Thư này, đây là con trai bác.
Ông Bàng tươi cười khoác tay Danh, kéo anh lại chỗ mình và hồ hởi giới thiệu. tôi nhìn Danh bắt tay với ba mình, cảm thấy nóng bừng người.
– Lần trước nó đến muộn, nên hôm nay vừa gặp mặt, vừa là để xin lỗi nó.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy bối rối như lúc này, khi chàng trai mình đi xem mặt mình lại là Danh. Cuộc đời tôi lắm chuyện khó tin, nhưng không thể có sự trùng lặp đến thế này được.
Mọi người vui vẻ nói gì đó với nhau, nhưng tôi không thể nghe được. Tai đang ù đi và cổ họng thì khô cứng. Tụ tôi đang tách mình ra khỏi thế giới thực tại trước mặt, để chìm vào những suy nghĩ mông lung rối bời.
Chẳng lẽ giữa tôi và Danh thật sự có một sợi dây duyên mang tên Tình cờ?
Danh rạng ngời, đối lập hẳn với kẻ mặt mày xám xịt là tôi đây. Nhìn dáng vẻ của anh, tôi biết anh mong chờ ngày này từ rất lâu rồi. Vậy có nghĩa là, Danh biết trước tôi sẽ là người mà anh ấy phải xem mặt, và không nói với tôi một lời nào?
Tôi không giận anh vì điều này, vì nếu là tôi chưa chắc đã dám nói ra.
– Con ngồi đi chứ – ông Bàng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Mãi đến lúc này, tôi mới nhận ra mình đứng từ nãy giờ, trong khi mọi người đã yên vị.
– Có lẽ em ấy bối rối.
Danh mỉm cười và hướng tay tỏ ý mời tôi. Hành động khách sáo của anh làm tôi hơi ngạc nhiên, nhưng đã kịp thời hiểu ra: trước mặt hai vị phụ huynh, chúng tôi vẫn là người lạ.
Tôi ngồi xuống, cố gắng không hướng ánh mắt của mình đến người đối diện.
– Sợi dây ấy rất hợp với em đấy. Cảm ơn vì đã nhận quà gặp mặt của anh.
Chẳng hiểu Danh đang nói đến điều gì, tôi nhìn anh ngạc nhiên.
– Xin lỗi, anh đang nói…
– Là sợi dây chuyền con đang đeo ấy – ba tôi ngắt lời với vẻ lúng túng – ba quên nói đó là quà của Danh dành cho con.
Tôi cảm thấy như mình vừa rơi vào cái bẫy khéo léo của ba. Hèn chi hôm qua lúc hỏi về người tặng, ông cứ mất tự nhiên thế nào. Để đến bây giờ, tôi khó xử trước Danh và ông Bàng.
– Dạ, cảm ơn anh. Em thích lắm.
Riêng có lần này là tôi nói sự thật về chữ “thích” với Danh. Nhưng tôi vẫn ước gì mình có thể gỡ sợi dây ấy xuống ngay lúc này.
Ông Bàng là người đầu tiên mở lời với ba tôi, phá vỡ không gian chìm lắng giữa hai bên.
– Thật vui vì cuối cùng hai kẻ già cô đơn của chúng ta cũng có ngày hôm nay.
Ba tôi gật đầu đồng tình. Tôi khẽ đưa mắt nhìn ông. Hóa ra trong thâm tâm, ông đã tự nhận mình là kẻ cô đơn, trong khi má tôi không như thế. Ít ra bà vẫn nhìn bức ảnh của ông với ánh mắt trìu mếm và tình yêu chứa chan.
Tôi lắc đầu cười buồn, mặc kệ cho hai người nói chuyện. Danh biết ý cũng không xen vào, anh nhìn ra cửa sổ, thoáng mỉm cười.
– Em gọi món trước nhé.
Danh