Này nhóc, anh trót thích em rồi

Này nhóc, anh trót thích em rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322333

Bình chọn: 8.5.00/10/233 lượt.

c bây giờ phía trên tròn tròn, đi đứng vốn đã hậu đậu nay nhảy tõm xuống nước càng giống con lật đật hơn. Chẳng ai nói con nhóc này chỉ kém anh có vài tuổi cả.Nó cuối cùng cũng lên ngồi phía trước tay lái. Anh ngồi phía sau, tư thế rất quang minh chính đại, chẳng qua là tay để ở eo nó hơi “chắc chắn” quá mức độ mà thôi.– Rồi… Bây giờ cô ấn cái nút kia hai lần cho nó chạy đến sô hai rồi nhấn ga, nhè nhẹ thôi…Chưa kịp nói hết câu thì anh đã phải gào lên vì giật mình.Chiếc ca nô rồ lên một cái như ngựa hí rồi lao thẳng tưng với tốc độ lên giời.– A A A !!!_con nhóc hét lên, nửa phấn khích nửa bất ngờ.-Anh bảo cô nhấn ga nhẹ thôi cơ mà!!_Anh sau khi hết hồn ôm chặt lấy nó thì rướn người lên phía trước chỉnh lại tay ga. Đúng là dân chuyên nghiệp!– Ai biết nhẹ là nhẹ thế nào chứ?!Anh vẫn hét tiếp, nhưng môi lại nở một nụ cười tuyệt đẹp. Hai người lái mấy vòng quanh khắp bãi tắm nhỏ. Gió biển mặn chát thổi vào da mặt ran rát nhưng mát rượi. Bầu trời phía trên cao và mặt nước phía trước mặt đều phủ một màu xanh mượt mà, nước hai bên mạng ca nô tạt vào mặt ướt sũng.Mái tóc đen nhánh của con nhóc ướt sũng dính vào gáy, mùi thơm của người nó hòa lẫn mùi biển bỗng nhiên làm anh ngồi phía sau mụ mẫm, vô thức ôm chặt cái eo nhỏ xíu hơn. Hoàn toàn quang minh chính đại!– Đã quá~!! – Cô chủ nhỏ cười khanh khách, tiếng cười vang khắp bãi biển (Chí ít là anh cảm thấy thế), tiện tay… nhấn ga mạnh thêm.Chiếc cano trắng cứ thế lao một đường cơ bản lên… trời. Ồ đùa thế thôi, nhưng cũng chút nữa là lên trời rồi. Tốc độ của nó phải gọi là rất khủng khiếp, khủng khiếp đến dễ sợ, sao mà khủng khiếp được như thế… Ôi, tóm lại là đã phi nước đại rồi!Cả hai người cùng hét không thành tiếng, Linh Chi bất cẩn buông tay lái, bị hất ngược lên rồi rơi ùm xuống nước. Hoàng Minh Quân chuyên nghiệp hơn, đổ người lên phía trước vặn ngược tay ga lại. Con tàu nhỏ dần dần chậm lại rồi dừng hẳn.Anh thở phào, cũng may là chưa ra xa lắm.-Linh Chi, cô lên được rồi đấy. Yếu bóng vía quá! _lúc này nhân viên cứu hộ mới quay sang nhìn ngó dưới mặt nước.– … Linh Chi? Cô bày trò gì thế?Gì chứ… _Quân lo lắng-Chẳng lẽ cô ta không biết bơi?– Này!Mặt nước vẫn im ắng như thường. Chuyện không ổn rồi. Anh nhảy ùm xuống biển theo. Lặn lặn ngụp ngụp một lúc thì thấy con nhóc đang chìm nghỉm trong làn nước xanh ngắt.Có lẽ bị văng xuống bất ngờ quá nên không ấm ứ gì mà “xịt” luôn, hoặc có ngắc ngứ được vài câu thì cũng đúng lúc anh đang bận xử lí cái ca nô.Anh vội vã lao tới, kéo cơ thể đang mềm nhũn lên mặt nước. Mắt con nhóc nhắm nghiền, lay mãi không dậy.Nó được quẳng lên ghế sau thuyền, còn anh thì lái một mạch vào bãi tắm. Cảnh tượng phải gọi là vô cùng đẹp mắt.Hoàng Minh Quân bế xốc con người mặt mũi xanh le lét lên bãi cát, duỗi thẳng chân tay con nhóc ra. Đoạn còn tát tát vào mặt nhưng nó nhất định không chịu tỉnh.– Đã bảo là vừa say nắng đừng có ra biển nữa mà!_Anh gắt lên, chẳng phải vì nguy cơ bị trừ cả tháng lương trước mắt.Vỗ vỗ vào mặt không ăn thua, dùng hai tay ấn chặt vào ngực để đẩy nước ra cũng chẳng xi nhê, anh lấy hơi hít thật sâu vào và thực hiện màn thường thấy trong các truyện tranh thiếu nữ : hô hấp nhân tạo DAY 2. SỰ CỐ BẤT NGỜ (4)Thế nên khi môi anh chỉ cách môi con nhóc có ba mm thì nó sặc lên một cái nho nhỏ, bao nhiêu nước phun thẳng vào mặt anhNó từ tốn mở mắt, ho sặc sụa thêm vài cái nữa rồi bật dậy, trán cụng vào mũi anh chàng phía trên một cái đau điếng.– … Không biết bơi à? – Tóc xót xa dựng người nó lên, xoa xoa mái tóc dính đầy cát.– Khụ… Hồi nhỏ đi thuyền bị rơi xuống hồ nên tôi sợ nước lắm…– Thế sao còn dám chơi trò này hả?!Con nhóc vuốt vuốt ngực mình cho xuôi, hất ngược mái tóc đen nhánh ướt sũng lên trán, đoạn nửa cười nửa mếu nhìn anh, ánh mắt vô tư:– Vì đi cùng anh thấy rất an toàn mà!Hoàng Minh Quân lại câm như hến, như bị thôi miên mà làm theo nó, cũng vuốt vuốt ngực mình, nơi có cái thứ vớ vẩn nào đó bỗng nhiên đập bình bịch.Chợt nghĩ, hóa ra con nhóc này ra biển mà từ hôm qua tới giờ không xuống nước là vì lý do này đây.Anh cứ ngồi một đống bên cạnh nó như thế một lúc rất lâu, đợi nó hoàn toàn trở lại bình thường.Nhìn nó chẳng ổn chút nào, vừa cảm nắng vừa rơi tõm xuống biển mà vẫn ngồi cười hơ hơ được, đó chính là không ổn!– Được rồi, đứng lên đi về thôi, mấy thằng cha bảo vệ của cô lo phát chết rồi_Anh đứng dậy phủi quần, tiện thể kéo tay nó từ từ đứng lên.Anh chàng cao vạm vỡ dìu con nhóc thấp hơn một cái đầu từ từ đi vào trong mấy cái mái che bằng lá dừa trên bờ.Vừa thấy bóng cô chủ là cả đội ngũ đầy tớ giờ quần áo đã chỉnh tề chạy ồ ồ ra vây lấy.Nó khó khăn lắm mới vùng vẫy thoát khỏi vòng kìm kẹp của chính quyền, cướp được cây bút rồi chạy đến bên anh nói nhỏ.– Địa chỉ của khách sạn tôi đang ở đó. Rảnh tới chơi ha! _nói rồi viết viết lên bàn tay dính đầy cát của anh chàng đẹp trai mấy chữ, vừa viết vừa cười rất chân thật.Quân quá sock trước tấm lòng nhiệt thành vô tư của cán bộ Đảng, chỉ biết ậm ừ vài câu, hình như còn vẫy vẫy tay đáp lại khi bóng dáng nhím biển chạy lon ton xa dần.Anh chàng hót rác kiêm cứu hộ ngẩn n


Insane