
chơi như thiếu nữ mới lớn, phát hay ném bóng đều nhẹ hều.Kết quả là con nhóc dù thắng liền trăm trận mà vẫn thấy chán, đồng đội bên cạnh nó lúc thấy nó đánh đẹp thì vỗ tay nhiệt liệt, lúc thấy bóng tới chỉ mạnh hơn 1% thôi là lao ra đỡ hộ. Nhỡ cô chủ có trầy xước ở đâu thì mất bay tháng tiền lương!Giờ đây có Quân vào cùng đội với nó, hai đầy tớ của nó phía bên kia lưới bị đánh cho đại bại. Tức khí, hai chàng trai liền hùng dũng đáp trả, đằng nào thì cũng có đánh vô cô chủ đâu!Thế là một trận quyết đấu diễn ra, hai bên chẳng ai chịu nhường ai. Một bên nghĩ mình lại thua thằng cha nông dân đần độn kia sao? Bên còn lại thì quyết không chịu mất mặt trước con người bên cạnh.Bóng đập qua đập lại vô cùng hoành tráng, khiến cho các chị em đang khoe áo tắm hai mảnh cũng phải bỏ chồng vứt người yêu mà ngoái nhìn.Phải cái con nhóc cũng tham gia rất hăng, chiến đấu nhiệt tình cùng anh. Trong lòng nó thì sướng âm ỉ, chơi thế này mới vui chứ. Quả nhiên không mất công con nhóc hong nắng đi tìm khắp mấy bãi tắm từ sáng đến giờ mới thấy được chỗ anh làm việc hôm trước. (Mặc dù đã nằm ở đây cả buổi sáng hôm qua nhưng không hề nhớ đường).Đúng thật, ở cạnh tên này thực sự rất vui.Đang lâng lâng suy nghĩ thì cô chủ nhỏ thấy quả bóng vù vù lao tới. Anh vốn đang ngả người sang đỡ hộ, nhưng con nhóc lại quá hiếu thắng, cũng nhào lên đỡ bóng.BỐP!Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên làm rung chuyển đất trời. Hai cái đầu đập thẳng vào nhau, riêng đầu nó còn được quả bóng ưu ái hôn cho một cái rõ kêu nữa. DAY 2. SỰ CỐ BẤT NGỜ (2)Kết quả là cành vàng lá ngọc lăn đùng xuống cát, đầu u hai cục to bằng nắm đấm.– Này! Không sao chứ? – anh ôm cái trán cũng sưng vù, có điều kém một cục u chạy lại.– Cô chủ!– Cô chủ!!– … Đông… nóng… khó thở quá!! – con nhóc cuối cùng cũng hét lên được.– Mọi người tránh ra xa chút nào. Sao mặt cô đỏ ửng thế này? – Anh nhân hậu lo lắng hỏi.– Cô chủ đi loanh quanh mấy bãi tắm từ sáng đến giờ rồi! – Một tên rên lên xót xa.– Cản mà không nghe, chơi bóng chuyền thì ở đâu chẳng được chứ!Hoàng Minh Quân im lặng nghĩ vài giây rồi xốc con nhóc lên vai, vèo cái nó đã thấy mình được cõng trên tấm lưng dài rộng ướt mồ hôi đó rồi. Mặc dù vai nó cũng rộng chẳng kém nhưng cảm giác vẫn rất lạ.Hai cơ thể áp sát vào nhau làm con nhóc khó chịu. Cảm giác này là gì nhỉ? Là gì nhỉ? Ah, chắc chắn là…– Nóng!! Nóng không chịu nổi… anh đưa tôi đi đâu thế…? _Phải rồi, con nhóc thầm nghĩ, chắc chắn là mình bị kiệt sức nên thần kinh cảm giác bị chập rồi.– Cô bị say nắng rồi. Vào trong mái hiên nằm một chút đi._ Nó nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người đang cõng mình.Mùi mồ hôi ở gáy anh làm mặt nó đã đỏ nay còn đỏ hơn. Chưa kịp đáp lại thì con nhóc đã thấy mình bị ném bịch phát xuống cái ghế bãi biển đang đung đưa. À nói thế thì hơi quá, chỉ quẳng không nhẹ nhàng một chút xíu xíu thôi.- Cô nằm yên đây, anh đi lấy nước khoáng và khăn chườm.Anh là nhân viên cứu hộ mà. Con nhóc thấy đầu sắp lẳng khỏi cổ và dây thần kinh thì nóng đến muốn rụng cả ra. Mấy anh đầy tớ hất hàm chạy vào thì bị nó la cho tóe khói.– Tránh! Tránh ra xa chút đi, nóng!! Ra xe mà đợi.– Nhưng cô chủ…– Cắt lương?Chỉ một câu hỏi, hai âm tiết thôi, nhưng lại hữu hiệu đến kỳ lạ. Đầy tớ hội chẳng ai bảo ai, co cẳng chạy một mạch về ngồi chờ trong xe. Chẳng lẽ cái xã hội này ai ai cũng chỉ biết đến tiền thôi sao? Con nhóc nằm im được một lúc thì bỗng dưng thấy trán mát lạnh. Mở mắt ra thì thấy gương mặt phóng to hết mức của anhThực ra thì… cũng không gần lắm, nhưng mắt đang hoa lên rồi. Người ấy dịu dàng đột xuất, cầm khăn chườm đắp lên vầng trán bướng bỉnh của nó rồi xoa xoa nhẹ nhàng. Sau đó còn đưa nước khoáng cho nó uống nữa.Nó nằm lim dim, mồ hôi túa ra nhiều nhưng mặt lại dần dần trắng lại.Anh ngồi bên cạnh, mắt trái nhìn ra bãi biển trông coi, mắt phải chăm chú vào gương mặt xinh đẹp đang nhắm hờ mắt trên ghế. Ý nghĩ điên rồ chợt thoáng qua đầu chàng hót rác, con nhím biển này cũng có nhiều lúc đáng yêu thật.Đúng là điên rồ thật mà. Nhiều lúc à? Làm như gặp người ta trăm năm rồi không bằng.– Này…_con nhóc ngồi dậy, tu một hơi hết sạch chai nước lạnh.– Gì?– Ở đây có gì chơi không? Chán quá à. Sắp hết buổi chiều rồi_Nó xị mặt, môi chu ra đổ toàn bộ tội lỗi cho anh vì cái sự nhàm chán của mình.– Buổi sáng thì người ta thường chơi nhảy dù. Buổi chiều thì có thể lái ca nô đi quanh một vòng nhỏ quanh đây.– Lái ca nô á? Ai lái?– Khách chứ ai. Cô có thể tự mình lái ca nô chạy quanh vùng này, anh sẽ ngồi sau hướng dẫn. Giá cả là…_Quân húng hắng quảng cáo dịch vụ bãi biển, chưa gì đã bị nó chặng họng.– Được rồi, giá cả tùy anh! Nghe hay đấy, đi thôi. _Nó phẩy phẩy tay, đúng là phong thái con nhà giàu!Dù anh đã can hết lời vì con nhóc này vừa say nắng lăn đùng ra cách đây có chưa đầy nửa tiếng nhưng nó vẫn quyết tâm chơi tới bến, hớn tới cùng, quậy vô biên. DAY 2. SỰ CỐ BẤT NGỜ (3)Sau khi trả tiền cho người quản lí, anh dẫn con nhóc ra bãi biển, nơi để những chiếc ca nô còn rất mới.-Cô lên trước đi_anh đẩy ca nô xuống nước sau khi cả hai đã mặc áo phao cẩn thận.Nhìn con nhó