
t lấm tấm mồ hôi của con nhóc mà anh bỗng thấy tội lỗi lạ. Nhưng chưa kịp để anh kịp cảm thán, Linh Chi đã lại nhéo một phát vào eo chàng, đoạn cười nham nhở.– Này, còn một nhà nữa thôi đúng không? Đi nhanh lên rồi mìnhđi chơi!– Chơi? Chơi cái gì?– Không biết, cứ đi với anh là được rồi. _vô tư đáp, rồi cũng vô tư thụi vào hông Quân, làm anh chàng như ngựa bị quất dây cương, tiếp tục hùng hục đạp, quên đi cái cảm giác vui vẻ vô lý vừa thoáng qua trong đầu.Trên đường đi, con nhóc lanh chanh bắn đạn liên tục, kể hết chuyện đông sang chuyện tây, kể luôn cả gia phả nhà mình, đến nỗi Hoàng Minh Quân sau cùng còn thuộc cả tên cụ tổ từ tám đời trước của nó nữa kìa (!)Sau khi nhận tiền của xuất bún cuối cùng, con nhóc nhẩy cẫng lên sung sướng, xòe xòe mấy đồng bạc nhăn nhúm trước mặt anh rồi áp lên má, cười hớn hở.– Cái này tôi cũng có phần nhé?Quân trong phút chốc ngơ ngẩn, khi mà hai thứ (được cho là) đẹp nhất thế giới đứng cạnh nhau, trong đầu anh sớm đã có lời giải đáp.Nụ cười của nó có lẽ đẹp hơn cả tiền.Trong giây phút đó, đại anh hùng ngớ ngẩn khẽ gật đầu.Con nhóc chỉ chờ có thế, nhét ba đồng bạc vào túi áo mình rồi dúi chỗ còn lại vào tay anh.Mãi cho đến khi con nhóc kia đã yên vị nơi yên sau xe rồi, anh mới tỉnh ngộ.Đến lúc này chỉ còn đường ngậm ngùi cho qua, dù anh cực kỳ yêu những tờ giấy màu xanh đó, yêu đến xé lòng! Nhưng mà thôi, dù gì nó vì vậy mà vui đến thế thì cũng chẳng hối tiếc nữa.– Giờ chúng ta đi đâu đây?– Đưa cô về khách sạn chứ đi đâu.– Còn sớm cơ mà, về đấy chán lắm. Bây giờ anh đi đâu, tôi theo đấy!– ….– Này, Hoàng Minh Quân?– … Gì?– Anh làm sao thế? Bây giờ chúng ta đi đâu?– Đi chợ_ Chàng hoàng tử nghèo đưa tay vuốt dọc khuôn mặt, thở hắt một tiếng đầy thống khổ… DAY 3 (3)Khu chợ vùng biển được dựng ngoài trời, đầy mùi tanh nồng và ẩm ướt. Đi đến đâu cũng toàn những cá, tôm, cua, hải sản tươi sống vùng vẫy bơi lội trong những cái chậu nhựa cỡ bự nhiều màu sắc, cùng với những cái ống bơm nước bằng cao su chạy vòng vo dưới đất.– Này, chúng ta sao không vào siêu thị mua cho sạch?– Vì nếu chúng ta vào đó, Linh sẽ giết tôi rồi bêu đầu trước cổng thành mất_Quân bĩu môi– Ở đây đồ tươi hơn mà_Con nhóc cũng chu môi lại, rồi tiếp tục tung tẩy theo Quân.Anh cần mua thịt và mực sống cho quầy đồ nướng buổi tối của mình, còn phải mua thức ăn cho bữa tối của cô em gái đi học về muộn nữaNó thì hoàn toàn mù tịt việc này, chỉ chủ tâm dành xách đồ với anh, làm anh chẳng có lấy một cơ hội liếc mắt đưa tiền với cô bán cá.Còn về phần cô bán cá, thực tình cô không hề tự ti về vẻ đẹp như mỹ nhân… ngư của mình, chỉ có điều nếu phải đem bản thân so với con người đang tươi cười đi cạnh Quân kia thì quả thật còn kém mấy chục phần.Có lẽ các cô bán tôm, bán cua, bán rau, bán cóc, ếch, nhái, nòng nọc, lợn, gà, bò, …. ở cái khu chợ này đều phải nghĩ thế thôi.Rõ ràng hot boy thông minh đẹp trai, nhiều năm liền là “học sinh nghèo vượt khó” của lòng họ hôm nay bị đứa con gái trắng trẻo xinh xắn bên cạnh kia làm điên đảo rồi.Lúc mua mấy củ hành còn quên mặc cả, không phải bị hút hồn rồi thì là gì?Đến lúc anh đạp xe về được đến nhà thì cũng là lúc anh thở phì phò bằng hai tai.Cả đời anh chưa bao giờ phải làm tôi tớ cho ai, vậy mà khi không vừa mất tiền vừa mất sức mà chiều chuộng cái đứa chẳng quen biết này....– Con nhóc kia! Chỉ có rửa mực thôi mà cũng làm nó bay vèo ra ngoài cửa sổ được là sao?!– Là do nó trơn quá chứ bộ! (?)– Linh Chi! Mớ rau của anh, cô cho bao nhiêu muối vào thế? Nát tươm thế này heo cũng chẳng thèm ngửi!– Anh là con heo hay sao mà tị với nó?– Này! Sao cô lại lấy kéo để lọc vẩy cá?!– Cá cũng có quyền bình đằng như người, người cạo tóc bằng kéo thì cá cũng được như thế. Mà nó chết rồi anh cũng khó tính với nó được à?– Linh Chi! …Bla bla bla…...Nếu bạn là một lãng khách đi qua ngôi nhà nhỏ đó và nhìn từ ngoài cửa sổ vào, hẳn sẽ phải đem lòng ghen tị. Một viễn cảnh ấm áp hạnh phúc làm sao, hai người vừa cùng nhau nấu nướng vừa cười cười nói nói rất rôm rả, ánh mắt dịu dàng nồng ấm…Quả là nhân gian có câu“Râu tôm nấu với ruột bầu. Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon”!(Nhưng tất nhiên, đó là khi bạn chỉ nhìn thôi *cười*)Thế mà thực chất, người trong cuộc dù có tức thật đấy, nhưng lại không ngừng mỉm cười. Cứ nhìn cái dáng điệu đi qua lại như lật đật kia mà xem, đứa đại hậu đậu kia dù có không biết làm gì nhưng vẫn luôn cố gắng hết sức.Cảm giác như khí thế lúc con nhóc thái rau chẳng khác gì vác rìu đi bổ núi thái sơn.Còn khi đổ thêm nước sôi vào canh thì đúng là nữ Oa vá trời, nếu có người đòi khuân đá đi lấp sông Hồng chắc cũng chỉ hùng dũng được đến thế này là cùng!Quân khẽ cười. Nó làm gì cũng xông xáo, kể cả khi mồ hôi đã lấm tấm trên chóp mũi thanh cao.Anh chau mày nghĩ ngợi, trước đây anh cũng đã từng mời bạn gái về nhà, có điều mỗi cô chỉ được đôi ba lần là chán ngấy cái ổ chó không đủ chỗ duỗi chân này. DAY 3 (4)Vào bếp cùng nhau nấu cơm cũng không ít lần, nhưng các cô ấy đều là người giỏi việc nước đảm việc nhà, chẳng để anh phải tức xì khói thế này.Chỉ có điều sau cùng các cô đều chọn “giỏi việc n