
“Sức khỏe của mẹ em chuyển biến xấu đi từ trước rồi, nhưng cô không chấp nhận phẫu thuật vì tỉ lệ thành công thấp. Cô sợ em lo lắng nên mới không cho em biết.”
“Vậy là anh đã biết sớm rồi?”
“Anh xin lỗi, anh cũng sợ em lo lắng.”
Hạ Anh im lặng không nói gì thêm, cô quay trở lại phòng bệnh rồi ngồi bên cạnh bà, yên lặng lúc lâu mới lên tiếng:
“Mẹ nghĩ con không biết sẽ không suy nghĩ sao? Đến lúc mẹ đột nhiên nằm viện như này con càng đau lòng hơn.”
Bà Huệ Chi có lẽ đã tỉnh dậy, nghe thấy tiếng Hạ Anh bà liền mở mắt ra mỉm cười dịu dàng với cô:
“Mẹ chẳng phải vẫn khoẻ đây thôi, con cũng đừng trách Nam Phong, là mẹ không muốn cho con biết thôi.” Bà Huệ Chi dùng tay lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má Hạ Anh.
“Mẹ, con xin lỗi.”
“Con bé ngốc ngếch, mẹ chỉ hi vọng con bình anh vui vẻ, như vậy mẹ cũng rất vui.”
Mấy hôm sau đó, Nam Phong viết đơn xin nghỉ phép dài cho Hạ Anh chuyên tâm ở bệnh viện chăm sóc bà Huệ Chi. Bà Huệ Chi do tác dụng của thuốc và chức năng của thận suy giảm, dẫn đến tình trạng tích nước trong cơ thể mà càng ngày càng phù nề, nhưng sắc mặt lại tái xanh không chút khí sắc.
Nam Phong từ sân bay trở lại bệnh viện, anh bước vào phòng thấy Hạ Anh đang ngủ gật trên ghế, chán vẫn nhíu lại, anh khẽ thở dài xót xa và lấy áo khoác lên cho cô. Thân thể cô vốn gầy bây giờ lại càng xanh xao, khuôn mặt không chút sắc hồng, không hơn người ốm là bao nhiêu. Anh bao nhiêu lần khuyên cô về nhà ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho khỏe nhưng cô nhất định không nghe, cũng không chịu ăn uống dù anh khuyên nhủ, ép buộc thế nào cùng không ép cô ăn được nhiều hơn.
“Con đến rồi hả?” Bà Huệ Chi khẽ lên tiếng.
“Vâng, con mang cháo vào cho cô, cô ăn luôn cho nóng nhé.” Nam Phong nói rồi múc cháo ra bát.
Bà Huệ Chi yên lặng nhìn Nam Phong loanh quanh trong căn phòng nhỏ, mới một thời gian ngắn mà trông Nam Phong có vẻ gầy đi, khuôn mặt cũng lộ vài phần mệt mỏi. Trong thời gian bà bị bệnh, một người xa lạ lại có thể chăm lo cho bà như vậy đủ để bà nhìn ra cậu ta yêu con gái bà nhiều như thế nào, có như vậy mới có thể quan tâm đến bà như người thân của chính mình.
Thoáng chốc đã gần hai tuần trôi qua, sức khỏe của bà Huệ Chi không hề có xu hướng tốt lên, trong lòng cô càng lúc càng thấy tuyệt vọng. Thời tiết càng lúc càng lạnh, lại sắp có gió mùa tràn về, bầu trời âm u như chính tâm trạng Hạ Anh bây giờ. Cô khẽ rùng mình co người vào trong chiếc áo khoác của Nam Phong trên tay cầm túi hoa quả, cô bước nhanh về phía hành lang rồi đi vào bên trong khu nhà của bệnh viện. Lúc quay lại phòng bệnh, thấy bà Huệ Chi nằm ở dưới đất, Hạ Anh hốt hoảng đánh rơi túi hoa quả xuống đất rồi chạy đến đỡ mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Cần gì để chúng con giúp chứ.” Cô xót xa nhìn mẹ.
“Mẹ không sao, định đi vệ sinh nhưng lại hơi chóng mặt thôi, không sao.”
“Anh Phong đâu mẹ?” Cô dìu mẹ nằm xuống giường rồi kẽ hỏi.
“Nam Phong cùng bác sĩ ra ngoài một lúc, mẹ không sao, con đừng lo lắng quá!” Bà dịu giọng trấn an cô.
“Hạ Anh này, chuyện của các con mẹ đều biết cả rồi. Việc chấp nhận nuôi dưỡng một đứa con không phải của mình, lại còn cả mẹ của đứa bé không hề dễ dàng. Có thể Nam Phong thực sự không phải là người có lỗi trước, hai con yêu thương và quyết tâm ở bên nhau, sau này có thể còn nhiều chuyện phát sinh. Nếu con thấy mệt mỏi thì đừng miễn cưỡng bản thân mình. Cuộc đời còn dài, mẹ không mong con phải chịu thiệt thòi, chỉ cần bản thân mình cảm thấy hạnh phúc, đó mới quan trọng.”
“Con biết rồi mẹ.” Hạ Anh khẽ đáp.
“Mẹ thấy hơi mệt, mẹ nghỉ ngơi một lát.” Bà Huệ Chi mệt mỏi nói.
Một lúc sau, bà Huệ Chi đã ngủ cô mới đứng dậy nhặt lại quả cô làm rơi lúc nãy. Nam Phong từ bên ngoài đi vào, cô khẽ hỏi: “Bác sĩ gọi anh có chuyện gì vậy?”
“Tình hình của mẹ không lạc quan lắm…” Anh khẽ thở dài não nề.
Hạ Anh nghe anh nói, cô im lặng đi ra ngoài, cố gắng kìm nén không để nước mắt lại rơi xuống, cô tự ép mình phải mạnh mẽ, vì bây giờ chỉ còn mình cô là người thân duy nhất trên đời của mẹ, cô không thể để mẹ bận lòng thêm nữa.
Chiều tối, mọi người đều đến thăm bà Huệ Chi, ngồi khá lâu không thấy bà Huệ Chi dậy, bình thường bà không ngủ nhiều đến thế, Lệ Thu buột miệng hỏi:
“Sao hôm nay cô ngủ lâu vậy nhỉ? Hay chúng ta gọi cô dậy đi, sắp đến giờ ăn tối rồi, cô còn uống thuốc nữa.”
Hạ Anh đứng dậy gọi mẹ, hồi lâu mới thấy bà tỉnh dậy nhưng thần trí không minh mẫn lắm, được một lúc thì bắt đầu lịm đi. Hạ Anh hoảng sợ đến mức không biết làm gì, mọi người thấy vậy liền chạy đi tìm bác sĩ.
Không khí trước phòng cấp cứu tĩnh lặng tới mức ngạt thở, không ai nói với ai câu gì, ánh mắt hướng vào bên trong cánh cửa.
Thời gian như ngừng lại trong giây phút ấy, thậm chí Hạ Anh có thể cảm nhận rõ hơi thở cùng nhịp tim đập của mình trong lồng ngực. Hạ Anh đờ đẫn nhìn vào bên trong trong qua tấm gương mờ, nhìn bác sĩ đang căng thẳng làm mọi việc để cứu mẹ cô, sinh mệnh của bà dường như chỉ còn tính bằng giây phút.
“Tim ngừng đập, huyết áp sắp bằng không, chuẩn bị dùng điện kích!”
Một y tá nghe lệnh của bác sĩ liền ngay lập tức lấy máy móc đã