Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324381

Bình chọn: 7.00/10/438 lượt.

ng, sao thế em?”

“Lạ nhỉ, em có quen cô bạn làm trong bệnh viện Thanh Tâm đang ở, cô ấy bảo Thanh Tâm mang thai ba mươi tuần rồi, tính từ lúc chúng ta nói chuyện với nhau đến giờ thì cái thai cũng chỉ khoảng hai mươi lăm tuần. Anh có nhớ nhầm không?”

“Không thể, anh cầm giấy xét nghiệp nhiều lần mà.”

“Em cũng nghĩ mình nhầm, nên nhờ bạn xét nghiệm, siêu âm lại vài lần, kết quả vẫn thế.”

“Anh biết rồi, cảm ơn em.” Nam Phong khẽ đáp rồi cúp máy.

Sáng hôm sau, Hạ Anh tỉnh dậy thấy đầu đau nhức khó chịu, cô ngồi dậy day day thái dương khẽ than:

“Ôi đau đầu quá đi mất!”

“Em dậy rồi à? Uống chén canh này đi cho tỉnh rượu.” Nam Phong từ bên ngoài bước vào dịu dàng nói và đưa cho cô bát canh còn ấm.

“Anh về từ bao giờ vậy?” Cô vừa uống vừa nói.

“Đêm hôm qua.”

“Mà làm sao em về được nhà nhỉ?” Hạ Anh khẽ nói và cố nhớ lại chuyện hôm qua nhưng tuyệt nhiên không nhớ được gì.

Nam Phong khẽ lắc đầu chán nản: “Không phải anh đưa em về thì em còn thân mà về được đến đây à? Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không uống được rượu thì đừng có uống, lại còn đi một mình. Nếu không phải nhân viên ở đấy nhớ mặt em là bạn của anh mà để ý thì không biết xảy ra chuyện gì nữa, ở Pháp một lần chưa biết chừa à?”

Hạ Anh nghe anh mắng biết mình sai nên cúi gằm mặt xuống khẽ nói:

“Em biết rồi.”

Nam Phong thấy vậy không nén được tiếng thở dài mà ôm lấy cô:

“Anh xin lỗi vì gần đây lơ là với em. Hãy cho anh một tuần, anh nhất định sẽ cho em đáp án mà em mong muốn nhất.”

Nam Phong rời khỏi phòng lúc lâu, Hạ Anh vẫn ngồi ngây trên giường. Anh nói sẽ cho cô đáp án mà cô mong muốn nhất ư? Đến bản thân cô bây giờ cũng không biết mình mong muốn điều gì, cũng có thể cô mong muốn tự do, bình yên, mong muốn được giải thoát, cô thực sự rất mệt mỏi.

NẮNG ẤM VỀ SAU GIÔNG BÃO – CHƯƠNG 24.1

Chương hai mươi bốn: Buông tay

Nam Phong ngồi trong phòng làm việc xử lí tài liệu, nhìn chồng tài liệu cao trên bàn mà thấy ngán ngẩm. Anh cầm điện thoại lên định gọi cho Hạ Anh nhưng lại chần chừ hồi lâu. Mấy hôm nay cô và anh ít nói chuyện với nhau, cô cũng thường xuyên bay các chuyến dài ngày rồi ở lại nghỉ ngơi dường như cố tình tránh mặt anh. Bây giờ chắc cô đang đi mua sắm hay đi chơi đâu đó cùng Lệ Thu, anh gọi cho cô liệu có khiến cô không vui? Thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, hai người hiểu lầm nhưng cô lại chẳng muốn để cho anh có cơ hội giải thích mà cứ lặng lẽ trốn tránh anh. Điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Nam Phong nhấc máy lên, anh chưa kịp nói, phía bên kia đã nói với giọng sốt sắng:

“Anh Phong ơi, cô bị ngất rồi, em vừa mới đưa vào bệnh viện, anh và Hạ Anh đến ngay đi.”

Nam Phong cúp máy rồi lập tức rời khỏi phòng làm việc lái xe vào bệnh viện nơi Thúy bảo. Đến nơi, anh thấy Thúy đang đứng trước cửa phòng cấp cứu, vẻ mặt lo lắng.

“Cô sao rồi em?”

“Cô vừa vào trong phòng cấp cứu một lúc, mấy hôm nay sức khỏe của cô khá ổn định, không hiểu sao sáng nay tự dưng cô kêu mệt rồi ngất đi. Mà Hạ Anh đâu rồi anh?”

“Hạ Anh đi công tác chiều nay mới về, anh sợ cô ấy lo lắng nên không gọi, lát nữa cô ấy xuống sân bay sẽ có người đến đón.” Anh đáp rồi hướng mắt vào trong phòng cấp cứu lo lắng nhìn.

Chuyến bay của Hạ Anh và Lệ Thu vừa hạ cánh, cô đang vui vẻ nói chuyện cùng đồng nghiệp thì Mạnh Trung xuất hiện, khuôn mặt có vẻ nghiêm túc, Lệ Thu mỉm cười nhìn anh:

“Có chuyện gì thế anh?”

Mạnh Trung nhìn Hạ Anh nói:

“Cô Huệ Chi đang trong phòng cấp cứu, em mau vào đi.”

Hạ Anh nghe Mạnh Trung nói, khuôn mặt cô tái mét, chạy theo anh ra bãi xe đi đến bệnh viện.

Khi cô bước vào phòng bệnh, Nam Phong đang ngồi trên ghế, tay cầm tập tài liệu, ánh mắt thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn bà Huệ Chi. Nam Phong thấy cô liền đứng dậy, miệng khẽ cười:

“Em đến rồi à? Mẹ đã tỉnh rồi, lúc nãy mới ngủ thiếp đi một lúc.”

Hạ Anh yên lặng nhìn anh rồi quay sang nhìn mẹ, nước mắt không kìm được mà lăn dài trên má.

“Mẹ em bị sao vậy, hôm trước chẳng phải vẫn bình thường sao?”

“Sức khỏe mẹ em tạm thời không có gì nguy hiểm, em đừng quá lo lắng.”

Bác sĩ bước vào phá tan đi sự im lặng trong căn phòng và lên tiếng:

“Xin lỗi làm phiền hai người, kết quả khám bệnh của bác đã có rồi, anh ra ngoài này với tôi một lát đi.”

Nam Phong khẽ gật đầu và đi cùng bác sĩ, Hạ Anh thấy vậy cũng đi theo anh ra ngoài.

“Sức khỏe của bác vốn không tốt, thời gian gần đây lại suy nghĩ quá nhiều nên bệnh tình mơi nghiêm trọng như vậy. Bệnh tim của bác đã kéo dài rất nhiều năm nên đã ảnh hưởng đến chức năng của tim và các bộ phận khác. Cách duy nhất bây giờ chỉ có phẫu thuật thôi, mà sức khỏe của bác gái bây giờ không thích hợp để phẫu thuật.”

“Vậy phải làm sao?” Nam Phong chau mày nói.

“Biện pháp tạm thời là dùng thuốc, đợi sức khỏe cả bác tốt hơn thì sẽ xem xét đến phương pháp phẫu thuật.”

“Tôi biết rồi, cảm cơn cậu.” Nam Phong khẽ gượng cười bắt tay bác sĩ.

Hạ Anh nãy giờ đứng ngây một chỗ nghe hai người nói chuyện, bây giờ cô mới lên tiếng:

“Mẹ em bình thường vẫn khỏe mà, họ có nhầm lẫn gì không?” Sắc mặt cô nhợt nhạt không chút thần khí.


Old school Swatch Watches