
i anh, Nam Phong khẽ mỉm cười lắc đầu rồi tiếp tục công việc của mình.
“Hay anh cũng dạy em nấu đi.”
“Em thực sự muốn học vậy à?” Anh hỏi.
“Ừm, nhỡ sau này con chúng ta chê em nấu ăn tệ thì làm sao?”
Nam Phong nghe cô nói, anh im lặng một lúc mới khẽ cười: “Ừ, cũng phải, con sau này nhất định sẽ thắc mắc vì sao bố nấu ăn ngon vậy mà mẹ lại nấu dở tệ.”
“Tinh thần tự sướng của anh cao quá đấy!” Hạ Anh khẽ bĩu môi.
“Hình như anh có điện thoại thì phải?” Cô nói.
“Ừm, đợi anh lát nhé.” Nam Phong nói rồi đi sang phòng làm việc.
“Việc anh nhờ tôi đã làm xong rồi, anh vào máy tính đi, tôi gửi mail cho anh rồi đấy.” Người trong điện thoại nói.
“Đợi tôi một lát.” Nam Phong đáp, anh ngồi xuống bàn làm việc mở mail ra đọc qua một số tư liệu vừa nhận được.
“Theo những gì tôi điều tra được thì quan hệ của ông Huy Phúc và bà Huệ Chi rất tốt, bố của bà ấy cũng rất qúy người học trò này và muốn gả con gái mình cho ông. Nhưng không biết tại sao ông ấy đột ngột rời khỏi Tam Đảo khoảng đầu năm 1989 và không trở lại nữa.”
Nam Phong im lặng nghe, anh còn nhớ năm đó xảy ra tai nạn của bố anh nên bác trở về lo giải quyết mọi chuyện ở gia đình, sau đó quyết định không quay lại Tam Đảo nữa mà ở lại Đà Nẵng làm việc rồi lấy bác gái.
“Hơn sáu tháng sau thì bà Huệ Chi sinh con gái. Không ai biết bố đứa trẻ là ai và bà ấy cũng sống độc thân đến bây giờ. con gái bà ấy tên là Lâm Hạ Anh.” Người đàn ông nói tiếp.
“Vậy cậu có điều tra thêm được những người quen khác của bà Huệ Chi nữa không? Như bạn bè, hay học trò cùng khóa của bác tôi chẳng hạn.” Nam Phong hỏi.
“Bạn bè thì không có nhiều, học trò của ông Bình thì chỉ có một người tên là Phạm Văn Minh, người này cùng ông Huy Phúc và bà Huệ Chi khá thân nhưng đã sớm rời khỏi Tam Đảo và không liên lạc với ông Bình nữa. À, có người nói thỉnh thoảng người này cũng trở lại Tam Đảo. Còn phía bên dưới nữa, có mấy bức anh tôi tìm được đấy. Chuyện từ ngày xưa nên cũng không dễ dàng điều tra được.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.” Nam Phong nói rồi cúp máy, anh kéo xuống xem mấy bức ảnh vừa nhận được. Lâu nay anh luôn cố gắng điều tra nhưng chẳng có kết quả, anh thật không hiểu vì sao bà Huệ Chi nói dối bác anh, không lẽ bác anh có liên quan đến bố của Hạ Anh, thậm chí…
“Anh ngồi ngây ra đấy làm gì?” Hạ Anh đứng trước cửa phòng lên tiếng hỏi anh.
“À, không có gì.” Anh mỉm cười, có khi nào cô và anh là anh em họ không?
“Sao thế? Sắc mặt anh khó coi vậy? Công ty lại có việc gì à?” Cô lo lắng hỏi.
“Ừ, cũng không nghiêm trọng lắm, em đừng lo.” Anh cười trấn an cô.
“Có ông chủ như anh cũng mệt thật, lúc nào cũng thấy bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc, trông thật xấu trai.”
“Anh khó chịu đến mức vậy à?” Anh khẽ nhíu mày hỏi lại.
“Đúng vậy, lúc mới đi làm em sợ anh chết khiếp, lúc nào cũng mắng em.”
“Ồ, vậy là bây giờ anh chiều hư em nên em không sợ anh nữa hả?” Anh nhướng mày nhìn cô.
“Có, nhưng anh chẳng phải bị em cưa đổ đây sao?” Hạ Anh cười vui vẻ.
Nam Phong khẽ lắc đầu mỉm cười: “Hạ Anh nhà chúng ta là tài giỏi nhất.”
“Vậy còn tạm được.”
“Anh phải về Đà nẵng giải quyết một số việc.” Anh nói.
“Là cô ấy à?” Cô khẽ hỏi.
“Không, là chuyện của công ty.” Anh đáp.
“Vậy tiện thể chú ý đến cô ấy một chút, cô ấy là thai phụ cần được quan tâm.”
“Ừ.” Anh khẽ đáp rồi yên lặng ôm cô một lúc lâu.
“Đi nấu cơm đi, em còn chưa tắt bếp đấy.” Cô nói.
“Chết, vậy thì nhừ hết rau rồi.” Anh khẽ nhăn mặt.
“Ha ha, là anh nấu chứ không phải em nhé!” Hạ Anh mỉm cười rồi đứng dậy chạy vào bếp.
Nam Phong về Đà Nẵng, chỉ còn mình Hạ Anh ở nhà, cô buồn chán quá lại dọn về nhà Lệ Thu ở một thời gian. Đám cưới của Lệ Thu cũng đã đến gần, trong lòng Hạ Anh lại có chút hụt hẫng, từ giờ trở đi ngoài nhà Nam Phong ra cô cũng chẳng còn nơi nào có thể về, cũng chẳng còn những ngày cô cùng Lệ Thu trò chuyện thâu đêm nữa.
“Anh Phong không định làm phù rể cho anh Trung đấy à?” Lệ Thu hỏi.
“Anh ấy bận chút việc ở Đà Nẵng, sáng mai sẽ đến hội trường sớm, cậu yên tâm.” Hạ Anh đáp.
“Hừ, ngoài con yêu tinh kia ra còn việc gì nữa.” Lệ Thu hậm hực nói.
“Ở công ty thật sự có việc, hơn nữa dù sao thì cô ấy cũng mang thai con của anh Phong, nghe nói cô ấy nghén dữ lắm.”
“Nghén hay không thì mình không biết, cậu có tận mắt chứng kiến không? Mà tớ thấy chuyện này không đơn giản thế, cô ta đồng ý để cậu nuôi con của cô ta nhanh như vậy không phải có âm mưu gì chứ? Cậu cũng thật là, đáng lẽ ra cậu phải đi theo anh ấy mới đúng, không được phép để cho họ có thể gần nhau.”
“Bà cô của tôi ơi, mai là đám cưới của cậu rồi, cậu không phải muốn tớ phân thân cả hai nơi chứ?” Hạ Anh khẽ chau mày.
“Ừ cũng phải, nhưng mà cậu phải đề phòng cô ta một chút.”
“Còn có thể thế nào nữa? Anh ấy cũng đâu có yêu cô ấy, cô ấy có thể làm gì được chứ?” Hạ Anh nói.
“Làm gì có mẹ nào chấp nhận giao con mình cho người khác nuôi? Là cậu, cậu chấp nhận không? Đến lúc xảy ra chuyện có hối hận cũng không kịp đâu!”
“Ừ, biết rồi.” Hạ Anh đáp rồi nằm xuống giường: “Ngủ đi, mai sẽ mệt lắm đấy.”
“Ừ.” Lệ Thu khẽ mỉm cười rồi cũng nằm xuống và tắt điện đi.
N