
mới trả lời:
“Mình không biết.”
“Không biết? Vậy đứa bé thì làm sao?” Lệ Thu khẽ chau mày.
“Anh ấy vì tìm mình mà bất chấp mưa bão ra đảo suýt chút nữa thì mất mạng, mình còn biết làm sao?”
“Ừ thì anh ấy yêu cậu, nhưng trốn tránh cũng không phải cách hay, mỗi ngày hai người cứ im lặng không nói chuyện với nhau, dày vò nhau như vậy chi bằng chia tay cho rồi.” Lệ Thu thở dài thườn thượt nhưng Hạ Anh lại chẳng có phản ứng gì ngoài việc ngồi yên khuấy tách cà phê đã nguội từ bao giờ.
“Có hai cách đấy.”
“Cách gì?”
“Một là Thanh Tâm phá thai, sau này hai người không liên quan đến nhau.” Lệ Thu nói.
“Như vậy có tàn nhẫn quá không?”
“Mình biết cậu sẽ nghĩ như thế mà, haizz…” Lệ Thu lại thở dài: “Vậy chỉ còn cách là… nhưng mà như vậy thì cậu phải chịu thiệt rồi.”
Nghe Lệ Thu nói, Hạ Anh ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt chờ đợi.
“Cậu có thể coi đứa bé đó như con mình không?”
Hạ Anh rời khỏi quán cà phê, cô một mình đi loanh quanh đến tối. Về đến nhà, thấy Nam Phong đang trong bếp.
“Em về rồi hả? Đi tắm rồi chuẩn bị ăn cơm.” Anh nói.
“Vâng.” Cô đáp rồi đi vào phòng ngủ.
Tối muộn, Nam Phong từ phòng làm việc bước vào, thấy Hạ Anh ngồi thần người trên giường, anh lại gần ngồi xuống bên cạnh hỏi:
“Em vẫn chưa ngủ à?”
“Em đang đợi anh.” Cô khẽ đáp.
Nam Phong mỉm cười và nằm xuống:
“Muộn rồi, ngủ đi, mai còn đi làm.”
Hạ Anh không trả lời, cô nằm xuống cạnh anh nhưng cách anh cả một khoảng:
“Chuyện đó… anh định thế nào?”
Một lúc sau Nam Phong mới lên tiếng:
“Em muốn như thế nào anh cũng đồng ý.”
“Nếu em muốn cô ấy phải bỏ đứa bé ấy đi anh có đồng ý không?” Hạ Anh hỏi, cô nhìn thẳng vào mắt anh, chờ đợi câu trả lời.
…
Thanh Tâm ngồi trong quá cà phê đợi một lúc lâu, thấy Hạ Anh đi đến và ngồi xuống đối diện mình, cô hỏi:
“Sao lại là cô?”
“Anh Phong hôm nay bận, nghe nói chị đi khám thai nên tôi đến thăm chị.” Hạ Anh khẽ cười.
“Cảm ơn. Tôi biết, trong lòng cô không hề dễ chịu, không cần thiết phải miễn cưỡng bản thân mình làm gì.” Thanh Tâm tự tin mỉm cười nhìn Hạ Anh.
“Chị chẳng phải cố tình để cho tôi biết sao? Sau đó tôi sẽ cùng anh Phong chia tay để anh ấy đến với chị, nhưng tôi và anh ấy sẽ không chia tay đâu.” Hạ Anh kiên định nói.
“Cô chấp nhận được việc người đàn ông mình yêu phản bội mình và có con với người phụ nữ khác sao?” Thanh Tâm nhếch mép cười.
“Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy, hình như không liên quan đến chị.”
“Vậy ư? Cô đừng quên tôi và anh Phong có hôn ước từ nhỏ, cô mới là người xen vào.”
“Chuyện đó anh ấy cũng có nhắc đến, anh ấy nói đó chỉ là suy nghĩ của một mình chị, anh ấy chưa bao giờ yêu chị.”
Thấy Thanh Tâm im lặng, Hạ Anh nói tiếp: “Chị đừng cố chấp nữa, buông tay đi.”
“Cô dựa vào cái gì mà muốn tôi buông tay? Cô mới là người phải buông tay, trong bụng tôi còn có giọt máu của anh ấy, còn cô, cô chỉ là một người phụ nữ không thể sinh con!”
Hạ Anh im lặng, bàn tay cô nắm chặt lấy khăn trải bàn phía bên dưới, trên môi khẽ nở nụ cười:
“Vậy thì sao? Quan trọng là anh ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa tôi. Nếu chị đồng ý, tôi có thể chấp nhận đứa bé, coi nó như con ruột của mình mà yêu thương nó. Chị có thể có nhiều lựa chọn khác nhưng đứa trẻ cần có một gia đình thực sự.”
“Tôi mới là mẹ nó, cô không có tư cách để nuôi dưỡng con tôi. Con tôi cần một mái ấm, là cha mẹ ruột của nó mới phải.”
“Tôi là vợ anh ấy, chắc chị cũng không muốn đứa trẻ sinh ra đã không nhận được tình thương của bố chứ? Chị cũng có thể dùng đứa bé trong bụng bắt anh ấy chịu trách nhiệm và lấy chị nhưng chị mãi mãi không thể có được trái tim của anh ấy đâu, chị muốn lấy một người không yêu mình và con mình sống trong một gia đình không hạnh phúc thì tôi cũng không ngăn cản. Chị muốn dẫm lại vết xe đổ của mẹ anh ấy thì cứ việc nhưng đừng bắt những đứa trẻ phải chịu tội thay cho việc làm của chị. Chị lớn lên cùng anh Phong, chị phải là người hiểu rõ kết cục của nó hơn bất kì ai.”
“Tôi không tin cô có thể chấp nhận được mỗi ngày nhìn thấy chứng cứ việc người đàn ông của mình phản bội.”
“Chuyện chị không tin còn nhiều lắm. Hi vọng chị có thể suy nghĩ về yêu cầu của tôi.”
Hạ Anh nói rồi đứng dậy rời khỏi bàn, cô đau đớn vịn vào cửa ra vào, cố làm như không có chuyện gì xảy ra. Vừa rời khỏi quán cà phê đã thấy Nam Phong đứng đó đợi cô.
“Anh sao lại ở đây?”
“Anh đến đón em.” Nam Phong khẽ nói và cầm bàn tay đã trở nên lạnh ngắt của Hạ Anh, khẽ nhíu mày.
“Em không sao.” Cô gượng cười.
Cả hai im lặng một lúc lâu, cô mới liên tiếng: “Tủ lạnh ở nhà hình như hết đồ rồi, chúng ta đi siêu thị nhé.” Cô nói rồi cùng anh ra xe ô tô, cô đã chấp nhận tha thứ cho anh thì phải chấp nhận tất cả mọi chuyện xảy ra tiếp theo đó, cô và anh không thể cứ mãi im lặng trốn tránh như này, hai người phải sống hạnh phúc để chứng minh lựa chọn của mình là đúng.
“Anh đang nấu món gì vậy?” Hạ Anh lên tiếng hỏi.
“Xườn xào chua ngọt, món em thích đấy, còn cả rau xào nấm.” Nam Phong đáp.
“Trông có vẻ hấp dẫn đấy.” Hạ Anh mỉm cười rồi vòng tay ôm anh.
“Yên nào, anh thái vào tay bây giờ.”
“Em đâu có làm gì.” Cô dựa cằm lên va