
hức đám cưới sớm thì thôi vậy.”
Hạ Anh khẽ dựa vào anh cố che đi nụ cười gượng gạo của mình. Không biết từ bao giờ cô và anh đã âm thầm giữ những bí mật cho riêng mình, chỉ sợ đối phương sẽ vì nó mà tổn thương, mà đau lòng.
Rời khỏi bệnh viện, Hạ Anh đi loanh quanh khuôn viên lúc lâu không về nhà, ánh mắt vẫn cúi nhìn xuống tờ kết quả khám bệnh vừa lấy ở chỗ bác sĩ. Vì sao những điều cô mong chờ lại luôn không thành hiện thực? Nhưng nếu có thật thì phải làm sao? Nam Phong sẽ vui hay không vui? Anh luôn miệng nói không muốn sinh con sớm, không muốn cô còn trẻ mà đã phải chịu nỗi khổ sinh con. Cô khẽ thở dài, theo thói quen tay xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út. Hạ Anh ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đấy, ngắm nhìn mấy đứa trẻ đang vui vẻ nô đùa, tiếng cười vang khắp cả đoạn đường, đối diện có đôi vợ chồng trẻ ngồi ở ghế đá, người chồng khẽ cúi xuống xoa lên bụng bầu của người vợ nói chuyện với đứa bé trong bụng còn người vợ đang mỉm cười hạnh phúc nhìn chồng âu yếm, trên môi Hạ Anh bất giác nở nụ cười.
Nam Phong đi làm về, thấy trên bàn có mấy quyển sách đặt lộn xộn anh lại gần nhấc lên xem, định cất gọn lại thì nghe tiếng lục đục bên trong bếp. Anh bước vào thấy Hạ Anh đang chăm chú nấu ăn, trên tay còn cầm quyển sổ ghi chép. Từ bao giờ cô lại có hứng thú học nấu ăn thế này? Anh khẽ mỉm cười không bước vào mà đứng yên ngắm nhìn cô. Tuy cô không có tài nấu nướng nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô khi nấu ăn cũng rất đáng yêu.
“A!”
Nghe tiếng Hạ Anh kêu, ngay sau đó là tiếng bát rơi xuống đất vỡ tan, anh vội chạy vào bên trong, cầm tay cô lên kiểm tra:
“Em có sao không?”
“Em không sao, chỉ là hơi nóng thôi.” Cô khẽ nói.
“Lần sau nấu nướng phải chú ý chứ, cũng may là bỏng nhẹ. lại đây anh bôi thuốc.” Anh nói rồi đưa cô ra phòng khách, cẩn thận bôi thuốc mỡ cho cô.
Hạ Anh thấy sự lo lắng của anh dành cô mình cô khẽ mỉm cười: “Em biết rồi. Anh về từ bao giờ vậy?”
“Anh mới về được năm phút.” Anh dịu dàng nói. “Mấy hôm tới không được động vào nước. Cần làm gì bảo anh giúp, từ giờ cơm nước em cũng không phải lo, để anh làm được rồi.”
“Ồ.” Hạ Anh khẽ mỉm cười không nói gì thêm nữa.
Buổi tối, thấy Hạ Anh đang ngồi bần thần trên giường đang suy nghĩ điều gì, Nam Phong leo lên giường ngồi bên cạnh cô hỏi:
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Không ạ.” Cô khẽ lắc đầu rồi nằm xuống kéo chăn lên.
Nam Phong khẽ nhíu mày lắc đầu rồi cầm quyển sách lên đọc mà không để ý đến cô nữa. Hạ Anh nằm im hồi lâu không ngủ được, mở mắt ra thấy anh đang đọc sách cô lên tiếng hỏi:
“Phong, em hỏi anh một chuyện được không?”
Nam Phong thấy thái độ khác lạ của cô, anh gấp quyển sách đặt lên bàn và quay sang nhìn cô:
“Ừ.”
Hạ Anh chăm chú nhìn anh một lúc mới hỏi:
“Nếu như… em thực sự không thể sinh con… anh có yêu em nữa không?”
Hạ Anh hỏi xong thấy Nam Phong chỉ chau mày nhìn mình mà không trả lời, ánh mắt anh nhìn cô như vậy nghĩa là gì cô không thể đoán ra.
“Thời gian gần đây em bận suy nghĩ việc này hả?”
“Ừm…” Hạ Anh khẽ ậm ừ không biết nói gì.
“Em đã nghĩ đến đâu rồi? Nghĩ anh sẽ chia tay với em sau đó lấy một cô vợ hiền lành đảm đang rồi sinh hai đứa con một trai một gái, sống cuộc sống sung sướng hạnh phúc và quên em luôn…” Anh nói một hồi không ngừng, Hạ Anh nghe anh vừa nói là vừa mỉm cười có vẻ rất thoải mái, cô tức quá ngồi bật dậy.
“Anh dám?”
“Sao mà không dám? Em mong muốn như vậy thì anh rất vui vẻ chiều theo ý em.”
Nam Phong nói rồi quay sang nhìn Hạ Anh, thấy cô có vẻ giận dữ, mặt đỏ ửng lên, anh bật cười ha ha và ôm lấy cô vỗ về:
“Ngốc ạ, em nghĩ giữa vợ chồng nhất định phải có con mới hạnh phúc được sao? Vậy tình yêu còn có ý nghĩ gì nữa? Có con hay không đối với anh không qua trong, chỉ cần em ở bên anh là đủ rồi, biết chưa?”
“Vâng.” Hạ Anh khẽ đáp và dựa vào ngực anh mỉm cười ngọt ngào, hai người cứ như vậy không nói một lời nào, chỉ cần ở yên lặng bên nhau cũng là hạnh phúc.
“Chúng mình kết hôn đi.” Anh nói.
Hạ Anh ngẩng lên nhìn anh mỉm cười và khẽ gật đầu đồng ý.
Hôm sau Hạ Anh vừa rời khỏi máy bay đã thấy Lệ Thu chạy đến, vẻ mặt có vẻ khẩn trương:
“Hạ Anh, cậu đồng ý làm đám cưới rồi à? Còn định tổ chức cùng tớ với anh Trung nữa?”
Hạ Anh khẽ cười và gật đầu.
“Vậy cũng tốt.” Lệ Thu gật đầu nhưng đột nhiêu nhớ ra lại nói: “Ơ nhưng mà phù dâu của tớ thì phải làm sao? Còn hơn một tháng nữa thôi mà đột nhiên thay đổi quyết định là sao?”
“Yên tâm, tớ vẫn làm phù dâu cho cậu.”
“Hả? Thế thì còn nghe được.” Lệ Thu khẽ thở phào yên tâm. “Ê nhưng mà làm sao cậu lại đổi ý? Anh Nam Phong dỗ dành cậu kiểu gì mà hay thế? Ha ha…”
Hạ Anh khẽ lắc đầu che ánh mắt Lệ thu đang nhìn mình lại: “Cậu đừng có dùng cái ánh mắt nổi da gà đấy nhìn tớ được không? Thực ra cũng chẳng có gì, mà tớ không nói cho cậu.” Hạ Anh mỉm cười.
“Ghê gớm, có gì mà phải úp úp mở mở, tớ biết thừa, xí!”
“Hì hì, thôi đi về, hôm nay tớ còn phải đi lấy số đo để đặt váy cưới nữa.”
“Hãng nào đấy?”
“Vera Wang.”
“Ghê chưa! Anh Phong chiều cậu thật đấy! Anh Trung bảo tớ mà tớ không nỡ đấy!
Hạ Anh khẽ nở nụ cười hạnh phúc trên môi, anh