Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324513

Bình chọn: 9.00/10/451 lượt.

c bộ này hôm cưới có được không?”

“Ừ, đẹp lắm!” Hạ Anh khẽ cười.

“Sao thế? Tâm trí để đi đâu vậy?” Lệ Thu ngoảnh sang hỏi.

“Không có gì.” Cô đáp.

“Cậu với anh Nam Phong cãi nhau à?” Lệ Thu nói tiếp.

“Không.” Cô với Nam Phong từ lúc bên nhau đến giờ đã bao giờ cãi nhau đâu. “Nếu cậu không thể sinh con nữa, cậu có ở bên anh Trung không?”

“Sao cậu lại hỏi vậy?” Lệ Thu ngây người nhìn Hạ Anh: “Cậu…”

“Lời bác sĩ nói, tớ đều nghe thấy rồi.” Hạ Anh nói.

Lệ Thu im lặng một lúc và lên tiếng: “Cậu đã nghe rồi thì cũng nên hiểu anh Nam Phong chấp nhận điều đó, anh ấy không hề quan tâm đến việc cậu có thể có con hay không, người anh ấy quan tâm là cậu.”

“Bác sĩ cũng không nói không thể, chỉ cần cậu điều dưỡng nghỉ ngơi thật tốt là có thể mang thai bình thường.”

“Bây giờ anh ấy không để ý, không có nghĩa là sau này sẽ không. Hơn nữa, dù anh ấy thực sự không để ý nhưng mình để ý, mình không muốn sau này mình sẽ trở thành gánh nặng của anh ấy…”

“Hạ Anh, cậu đừng có dày vò bản thân mình như vậy được không? Anh ấy giấu cậu cũng vì sợ cậu sẽ suy nghĩ, cậu như này anh ấy sẽ rất đau lòng.”

Hạ Anh im lặng không đáp lại khiến Lệ Thu cũng không biết nói gì, không khí bỗng nhiên trở nên ảm đạm.

Mạnh Trung bước vào thấy Hạ Anh và Lệ Thu im lặng liền lên tiếng:

“Sao thế? Em không thích váy cưới ở đây à? Không thích chúng ta đổi chỗ khác.”

“Không phải, anh xem em mặc bộ này hôm đám cưới đẹp không?” Lệ Thu hỏi.

“Đẹp lắm.” Manh Trung mỉm cười và đưa cho Lệ Thu bộ váy trên tay đang cầm. “Em thử bộ này xem, anh thích bộ này hơn.”

Lệ Thu nhíu mà nhìn và và đi vào bên trong thay đồ.

Sau mấy tháng điều tra, Minh Huy chính thức bị bắt giam và chịu án hai năm, đây cũng là ý muốn của ông Huy Phúc, ông hi vọng Minh Huy phải trả giá cho những việc mình gây ra, từ đó trưởng thành và bắt đầu lại từ đầu. Bà Ngọc Mai vì thương con nên vẫn tức giận cách làm của ông Huy Phúc mà gần một tháng nay không hề nói chuyện với ông.

Buổi tối, Nam Phong từ tòa án về nhà, không khí trong nhà yên lặng đến ngạt thở, không ai nói với ai câu nào, anh lặng lẽ đi lên phòng. Nam Phong vừa ngồi xuống bàn làm việc một lúc liền nhận được điện thoại của Thanh Tâm. Lúc anh đến quán bar, Thanh Tâm đang ngồi uống rượu một mình. Thấy anh, Thanh Tâm mỉm cười:

“Anh đến rồi à?”

“Sao em lai đến đây một mình?” Nam Phong khẽ chau mày nhìn cô, tay giật lấy ly rượu cô đang uống đặt xuống bàn. “Em say rồi, đừng uống nữa.”

“Nếu không vì em quản lý không tốt, có lẽ anh Huy sẽ không đến mắc đi tù, phải không anh?” Thanh Tâm khẽ nói.

Nam Phong không đáp mà ngồi xuống bên cạnh cô. Trước nay anh chỉ nhìn thấy sự kiên cường của Thanh Tâm, chưa bao giờ thấy cô cười mà lại có cảm giác cay đắng đến vậy, trong lòng anh cũng thấy khó chịu.

“Ba người chúng ta cùng nhau trưởng thành, đáng lẽ tình cảm phải rất tốt, vì sao bây giờ lại như vậy? Anh còn nhớ chuyện ngày chúng ta còn đi học không? Mỗi ngày em đều nhớ lại, mỗi ngày đều hi vọng thời gian mãi mãi dừng lại ở thời điểm đó…”

Nam Phong khẽ cười và đưa ly rượu lên uống, ngày còn đi học đúng là rất vui.

“Em còn nhớ, lúc còn nhỏ anh và Minh Huy thường cùng đám bạn đi chơi bỏ mặc em ở lại, mỗi lần như vậy em đều khóc lóc đòi đi theo, có lần bị ngã xây xát chân tay về nhà bị dì mắng cho một trận.” Thanh Tâm vừa uống rượu vừa kể lại những kỉ niệm còn nhỏ.

“Anh nói xem, Minh Huy có phải đang rất hận chúng ta không? Tất cả đều là lỗi của em.”

“Không phải lỗi của em, em đừng từ trách mình.” Nam Phong nói, đầu óc dần dần trở lên mơ hồ.

Thanh Tâm khẽ cười nhìn anh: “Nam Phong, là lỗi của em, anh ấy làm như vậy đều là vì em.” Cô vừa nói dứt lời Nam Phong đã gục xuống.

Lúc Nam Phong về đến Hà Nội, trời còn sớm, Hạ Anh vẫn chưa ngủ dậy, cô nằm co mình trên giường, bên cạnh đặt chiếc váy ngắn màu hồng phấn, chiếc điện thoại vẫn cầm trên tay. Anh nhấc chiếc váy lên treo vào trong tủ rồi lấy điện thoại trên tay cô đặt lên bàn. Cô gửi ảnh chụp cô mặc váy cho anh xem nhưng đợi mãi không thấy anh hồi âm nên ngủ quên mất.

“Anh xin lỗi.” Anh khẽ thở dài rồi kéo chăn lên đắp cho cô.

“Anh về rồi à? Sao về muộn vậy?” Cô khẽ nói rồi cựa mình nằm gọn trong lòng anh.

Nam Phong khẽ vuốt mái tóc cô và nói: “Nếu anh làm chuyện gì có lỗi vói em, em có tha thứ cho anh không?”

“Ừm…” Cô khẽ âm ừ vài tiếng rồi tiếp tục ngủ.

Buổi sáng Hạ Anh ngủ dậy, thấy Nam Phong đang ở trong bếp nấu đồ ăn sáng, cô khẽ mỉm cười đến gần anh, ôm anh từ phía sau:

“Hôm qua anh về từ lúc nào vậy?”

“Anh về lúc gần sáng.” Anh đáp.

“Sao không để đến sáng hãy về, anh đi như vậy không mệt à?”

“Không sao, ở ngoài này còn nhiều việc. Hơn nữa em ở đây một mình lại không chịu ăn uống cẩn thận, anh không yên tâm.”

Hạ Anh khẽ mỉm cười nói: “Em chẳng phải vẫn tốt đây thôi. Lệ Thu cũng quản em kĩ lắm, sợ em gầy làm xấu mất hình tượng phù dâu của cậu ấy đấy!”

“Hay chúng ta kết hôn đi, tổ chức cùng Lệ Thu luôn.” Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Từ bây giờ đến đám cưới còn hơn hai tháng, như vậy gấp lắm, hơn nữa em…” Cô khẽ nhíu mày nói.

“Được rồi, anh biết rồi. Em không muốn tổ c


Old school Swatch Watches