pacman, rainbows, and roller s
Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324572

Bình chọn: 7.00/10/457 lượt.

đi ra bên ngoài hành lang thấy Nam Phong vẫn ở ngoài cô khẽ lên tiếng nói:

“Sao anh chưa về?”

“Ừ, em không ngủ mà lại ra đây?” Anh hỏi.

“Ở trong này em không quen.” Cô khẽ cười. “Phong, cảm ơn anh.”

“Hình như đây là việc anh nên làm thì phải.” Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

“Chúng mình kết hôn đi.” Anh im lặng một lúc mới lên tiếng.

Hạ Anh ngẩng lên nhìn anh và khẽ gật đầu.

“Em đồng ý.”

“Hạ Anh, cảm ơn em.” Nam Phong mỉm cười hạnh phúc và ôm chặt cô.

“Anh vì em mà làm bao nhiêu việc, em biết, em vẫn luôn giữ trong lòng, em mới là người phải cảm ơn anh.”

“Ngốc!”

“Anh mới ngốc ý.” Hạ Anh khẽ nói.

“Ừ, anh là người ngốc nghếch, được chưa nào?”

Hạ Anh bật cười, nước mắt bất giác lại lăn xuống vì hạnh phúc. Có anh ở bên cạnh, cô tin mình sẽ hạnh phúc, dù là ở đâu hay bất cứ chuyện gì xảy ra, cô nhất định sẽ hạnh phúc.

Hải Đăng đến bệnh viện thăm bà Huệ Chi, thấy Hạ Anh ngồi bên trong, anh lên tiếng:

“Có mình em ở đây thôi à?”

Hạ Anh nghe tiếng anh liền ngẩng lên mỉm cười và đáp:

“Vâng.”

Hải Đăng bước vào thấy bà Huệ Chi còn ngủ anh khẽ nói:

“Cô khỏe rồi chứ? Anh mới biết tin nên đến đây thăm.”

“Mẹ em khỏe nhiều rồi, cảm ơn anh hôm trước kịp thời có mặt, nếu không…”

“Không có gì.” Anh khẽ cười và cúi xuống nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Hạ Anh, anh thoáng sững người trong phút chốc. Hạ Anh dường như cũng thấy vẻ mặt khác thường của Hải Đăng, cô im lặng làm như không nhìn thấy.

“Em với Nam Phong…”

“Hải Đăng đến chơi à cháu?” Bà Huệ Chi tỉnh giấc, thấy Hải Đăng ngồi trên ghế, bà liền lên tiếng.

“Vâng. Cô đỡ mệt chưa ạ? Mấy hôm nay cháu bận quá không đến thăm cô được.” Anh mỉm cười nói.

“Ừ, cô khỏe nhiều rồi, tại Hạ Anh cứ nằng nặc đòi cô nhập việc chứ thực ra đâu đến mức này.” Bà Huệ Chi nhẹ nhàng nói.

“Mẹ.” Hạ Anh khẽ chau mày: “Mẹ lúc nào cũng nói rất khỏe nhưng vẫn bị ngất đấy thôi, nếu không phải anh Hải Đăng kịp thời có mặt thì con phải làm sao?”

“Rồi, sau này mẹ sẽ cẩn thận hơn.” Bà dịu dàng nói.

Đúng lúc Nam Phong và Lệ Thu đến cửa phòng bệnh, Nam Phong khẽ cười và bước vào bên trong.

“Ủa, anh Hải Đăng cũng ở đây à?” Lệ Thu lên tiếng.

“Ừ, anh vừa mới đến.” Hải Đăng đáp.

“Cô khỏe chưa ạ? Nghe Hạ Anh nói cô nhập viện làm con lo lắng quá mà hôm trước phải đi làm nên không đến thăm cô ngay được.” Lệ Thu tươi cười nhìn bà Huệ Chi.

“Cô không sao.” Bà Huệ Chi đáp.

“Con mang cháo đến, cô ăn luôn nhé?” Lệ Thu nói.

“Oa, thơm quá đi.” Hạ Anh đỡ lấy và lấy thìa xúc một thìa lên ăn thử. “Tài nghệ của cậu không tồi. Hi hi.”

“À… cũng không còn sớm nữa, cháu xin phép về ạ, mọi người ở lại tôi về trước nhé.” Hải Đăng nói.

“Anh mới đến mà.” Hạ Anh nói.

“Anh có chút việc ở sân bay còn chưa giải quyết xong.” Anh đáp.

“Ừm, vậy hôm nào rảnh thì đến chơi với cô nhé.” Bà Huệ Chi mỉm cười nói.

“Tôi tiễn cậu về.” Nam Phong nói và đi trước.

Hạ Anh khẽ ơ một tiếng nhưng bị Lệ Thu kéo lại: “Cậu múc cháo ra bát cho cô đi, người gì mà tham ăn, mẹ chưa ăn đã phải ăn thử miếng trước rồi.”

“Hơ, tớ phải thử xem có ngon không mới đưa mẹ ăn được chứ.”

“Cậu giỏi lắm, dám nghi ngờ tài năng của mình. Sau này cho cậu nhịn đói đấy.” Lệ Thu chau mày nói.

“Ấy đừng, như vậy tớ chết đói mất.” Hạ Anh mỉm cười nịnh nọt.

Mấy hôm sau bà Huệ Chi xuất viện về quê, cuộc sống của Hạ Anh lại trở về với quỹ đạo vốn có, tất bật trên các chuyến bay, họp hành liên miên. Thời gian cứ như vậy dần dần trôi đi.

“Tớ với anh Mạnh Trung dự định làm đám cưới vào đầu mùa thu, hay là chúng ta tổ chức đám cưới đôi đi.” Lệ Thu nói.

“Dạo này anh Nam Phong còn bận về Đà Nẵng xử lí chuyện công ty suốt có thời gian đâu mà tổ chức đám cưới chứ.” Hạ Anh vẫn xem quyển tạp chí váy cưới trên tay mà không hề ngẩng lên. “Hơn nữa tớ cũng không định năm nay tổ chức, muộn một chút vẫn hơn.”

“Cậu thật là, đã đeo nhẫn của người ta mà còn làm cao, không sợ người ta chạy mất hoặc là… bỗng dưng có một cô gái nào xuất hiện và cướp anh ấy đi à?” Lệ Thu lên giọng đe dọa.

“Không sợ. Ai chứ anh Phong khẳng định không dám.” Hạ Anh tự tin nói.

“Ghê nha, không ngờ anh ấy mười phần nghiêm khắc ở công ty mà ở nhà lại sợ vợ. Ha ha…”

“Hì hì, tớ không dám so sánh với cao thủ như cậu.” Hạ Anh khẽ cười và chỉ vào một bộ váy cưới: “Cậu xem bộ này đẹp không?”

“Ờ cũng đẹp đấy!”

“Cậu mặc vào chắc đẹp đấy!” Hạ Anh nói.

“Với cậu hợp hơn. Hay là tụi mình đi xem luôn đi, từ bây giờ đến lúc đó còn mấy tháng nữa nhưng mà xem dần cũng được.” Lệ Thu hào hứng nói rồi một mực lôi Hạ Anh ra khỏi nhà đến tiệm váy cưới.

“Nhanh lên thử vào xem nào.” Lệ Thu nói.

“Thôi, cậu thử đi.” Hạ Anh khẽ lắc đầu.

“Ầy, thử một chút có sao đâu, thử rồi chụp lại một kiểu ảnh gửi cho anh Phong xem để anh ấy mau chóng chuẩn bị hôn lễ rước cậu đi.”

Lệ Thu nói rồi rúi bộ váy vào tay Hạ Anh và đẩy cô vào trong phòng thử. Hạ Anh chần chừ một lát rồi cũng quyết định đi vào trong thử váy cưới. Lúc cô bước ra, mọi người xung quanh dường như đều bị cô hút mất hồn.

“Oa, không ngờ cậu mặc bộ này lại đẹp đến vậy, nhìn xem sexy lại không quá lộ liễu.” Lệ Thu nói rồi không quên chụp lấy m