The Soda Pop
Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324650

Bình chọn: 10.00/10/465 lượt.

n hận mới gây ra vụ tại nạn thảm khốc đó, mẹ cũng rất hối hận.” Nam Phong khẽ thở dài.

Khánh Đan ngây người nhìn anh hồi lâu, trong kí ức còn sót lại của cô trước vụ tai nạn xảy ra, cô và bố mẹ từng có cuộc sống rất hạnh phúc bình yên, hóa ra trong hạnh phúc ấy lại có nhiều bí mật đến vậy. Nhưng dù sao thì cô cũng đã từng có một mái ấm bình yên, sau này lại được nhân nuôi, được bố mẹ nuôi yêu thương, sống cuộc sống yên ấm. Còn Nam Phong, từ nhỏ anh đã trải qua cuộc sống như nào, tuổi thơ như nào? Bố tai nạn mất sớm, mẹ cũng tự tử theo.

“Anh, mọi chuyện đã qua rất lâu rồi, chúng ta không nên vì những oán hận đời trước mà dày vò bản thân mình.”

Nam Phong yên lặng nhìn Khánh Đan lúc lâu mới lên tiếng:

“Cùng anh về nhà đi, có chuyện gì xảy ra cũng có anh chống đỡ. Bố cũng sẽ rất vui khi em trở về.”

Khánh Đan không đáp lại, anh cũng không nói gì thêm mà chỉ im lặng cùng đi cô đi dạo.

“Anh có chuyện gì quan trọng à?” Khánh Đan khẽ hỏi.

“Cũng không có gì.” Anh đáp.

“Vậy mà từ lúc đi cùng em anh liên tục để ý đến điện thoại, lẽ nào đang đợi tin từ… người quan trọng?”

Nam Phong không trả lời, anh chỉ mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự ấm áp, hạnh phúc.

Việt Nam.

“Con chào cô. Hôm nay con đến muộn quá!” Hải Đăng nói.

“Không muộn, cô với Hạ Anh cũng mới ra.” Bà Huệ Chi mỉm cười vui vẻ nhìn Hải Đăng, trái ngược với thái độ của bà Huệ Chi, Hạ Anh ngạc nhiên nhìn anh:

“Anh Hải Đăng? Sao anh lại ở đây?”

“Anh đến đây làm công.” Hải Đăng mỉm cười vui vẻ.

“Làm công?” Hạ Anh ngơ ngác nhìn anh.

“Em không tin à?” Hải Đăng nói rồi bước xuống ruộng hái su su rất chuyên nghiệp.

“Hải Đăng hôm trước về, thấy mẹ hái su su nên xuống giúp một tay đấy.” Bà Huệ Chi nói.

“Mẹ, con chẳng bảo với mẹ mấy việc này không có con ở nhà thì cứ thuê người làm cùng sao? Một mình mẹ làm vất vả nhỡ ốm thì con phải làm sao?”

“Ầy, công việc có gì vất vả đâu con, mẹ cũng phải hoạt động một chút chứ, làm sao cứ ngồi chơi được, lúc nào mệt mẹ lại nghỉ, con đừng lo.” Bà Huệ Chi mỉm cười nói.

“Nói bao nhiêu lần mẹ không chịu nghe gì cả.” Hạ Anh khẽ thở dài.

“Em cũng đừng lo quá, anh đã nhờ cô Bình thường xuyên chú ý đến sức khoẻ của mẹ em rồi, thằng Tú cũng sẽ sang giúp cô mang rau trả cho khách, em yên tâm.”

“Cảm ơn anh.” Hạ Anh gượng cười nhìn Hải Đăng, từ trước đến nay anh luôn âm thầm giúp đỡ cô nhưng cô không biết làm sao báo đáp anh ngoài lời cảm ơn khách sáo.

“Giữa bạn bè nói gì đến ơn huệ, thôi hái rau đi, lát chúng ta mang đi trả khách.”

Hải Đăng cúi xuống hái rau, thứ anh cần đâu phải lời cảm ơn ấy. Nếu đã không thể cứu vãn được tình yêu của cô vậy thì anh mong có thể giúp đỡ cô nhiều nhất có thể, hi vọng cô được hạnh phúc.

“Tầm này cũng đủ rồi, chúng ta về thôi. Hải Đăng về nhà cô ăn sáng nhé!” Bà Huệ Chi nói.

“Về nhà ăn thôi!” Hải Đăng vui vẻ dừng tay và ôm bó su su chuẩn bị về thì có người đứng ngay trước mặt anh.

“Sao anh lại ở đây?” Anh lên tiếng hỏi, bà Huệ Chi và Hạ Anh đúng lúc cũng đi tới, thấy người lạ nhìn chằm chằm Hạ Anh bà lên tiếng hỏi:

“Con quen người ta à?”

“Đây là cấp trên của tụi con ở sân bay…”

“Con không quen.”

Hạ Anh và Hải Đăng cùng lên tiếng, Hải Đăng và bà Huệ Chi nghe Hạ Anh nói liền quay sang nhìn cô.

“Vậy cậu là?” Bà Huệ Chi lên tiếng hỏi người thanh niên kia.

“Cháu chào cô, cháu là Nam Phong, là đồng nghiệp của Hạ Anh và Hải Đăng ở sân bay, cũng là bạn…”

Hạ Anh nghe anh nói liền lên tiếng cắt ngang lời anh:

“Mẹ, anh Hải Đăng, chúng ta về thôi.” Cô nói rồi ôm bó rau bỏ đi trước.

“Ơ cái con bé này…” Bà Huệ Chi khẽ lắc đầu bất mãn. Bà mỉm cười nhìn Nam Phong một lượt: “Cậu là cấp trên của Hạ Anh phải không? Hạ Anh vẫn còn nghỉ phép, cậu lên đây là…?”

“Cháu lên tìm Hạ Anh vì chuyện cá nhân không phải công việc ạ.” Nam Phong nói.

“Ừ, cháu vào nhà ăn sáng cùng gia đình nhé!”

“Cô để cháu cầm giúp.” Nam Phong nói rồi đỡ lấy bó rau trên tay bà Huệ Chi, bà không nói gì chỉ mỉm cười đưa Nam Phong bó rau trên tay mình.

Nam Phong đi vào nhà, anh đặt bó rau bên ngoài và nhìn xung quanh một lượt. Căn nhà cấp bốn đã cũ nhưng sạch sẽ và thoáng mát, cổng vào có một giàn hoa giấy, xung quanh nhà cũng trồng nhiều loại hoa. Bên trong có mảnh vườn trồng rau xanh, cạnh vườn có một chuồng gà, cuộc sống có vẻ yên bình, an nhàn.

“Cháu vào nhà đi.”

“Vâng ạ.”

Nam Phong đáp rồi bước vào bên trong, Hạ Anh bưng đồ ăn trong bếp lên, thấy Nam Phong cô nói:

“Sao mẹ cho người ta vào nhà, con có quen biết đâu.”

“Hạ Anh, người ta là cấp trên của con, con sao có thể nói chuyện như vậy được.” Bà Huệ Chi khẽ mắng.

“Bây giờ là thời gian nghỉ phép của con, con chẳng quan tâm xếp nào cả. Con không đói lắm, con đi đưa rau cho khách đây.”

“Ơ con bé này…”

“Con giúp Hạ Anh đi đưa rau cho khách nhé!” Hải Đăng nói rồi cũng đi ra ngoài theo Hạ Anh.

“Con bé từ nhỏ được cô nuông chiều nên mới như vậy, cháu đừng để ý.”

“Không sao đâu cô ạ, cô ấy bình thường vẫn trẻ con như vậy.” Nam Phong khẽ cười. “Cháu xin phép ra ngoài lát ạ.”

Trong nhà chỉ còn bà Huệ Chi nhìn theo bóng dáng ba người lần lượt rời khỏi nhà, bà khẽ lắ