Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324095

Bình chọn: 8.00/10/409 lượt.

đâu vậy? Đầu anh còn bị thương mà.” Hạ Anh chạy theo anh nói nhưng Nam Phong vẫn vội vã bước đi, đi được mấy bước không đi nổi đành ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

“Anh còn chưa bình phục đừng có chạy lung tung.” Hạ Anh nói.

“Tôi có việc gấp!” Nam Phong đáp.

“Gấp cũng không bằng tính mạng của anh.”

“Cô lôi thôi vừa chứ!” Nam Phong nói rồi cúi xuống dùng tay đấm đấm vào đầu đau nhức của mình một cách bất lực.

“Này, anh làm cái gì vậy?” Hạ Anh ngăn cản, thấy anh không phản ứng gì nên cô cũng im lặng. Nam Phong nhìn thấy chiếc ví của mình trong tay cô liền giật lại.

“Cô lấy ví tôi làm gì?” Nam Phong nhìn cô không chớp mắt, Hạ Anh nhìn thấy ánh mắt lẫn thái độ của anh như đang nghi ngờ mình cô cảm thấy rất khó chịu.

“Tôi làm gì chứ, tôi không cầm giúp anh để người khác lấy mất à?”

Nam Phong nhìn cô và mở vì ra nhìn tấm ảnh chụp một người con gái vẫn còn trong ví liền gấp ví lại.

“Này! Anh nhìn vậy là có ý gì? Tôi có lòng tốt đưa anh vào bệnh viện anh còn đối xử với tôi như thế à? Sớm biết vậy đã không đưa anh vào đây rồi!” Hạ Anh bực mình.

“Tôi không yêu cầu cô phải đưa tôi vào đây, cô có biết cô đưa tôi vào đây làm lỡ chuyện của tôi không?” Nam Phong nói rồi đứng dậy bỏ đi.

“Này! Anh là cái loại người gì thế? AAA… Tức chết mất thôi!” Hạ Anh hét lên nhưng người con trai kia vẫn không thèm quay đầu lại mà bỏ đi một cách vội vàng. Tuy tức giận nhưng mấy hôm sau cô lại nhạnh chóng quên đi, ngược lại đôi lúc nghĩ lại còn cảm thấy dáng đi của người con trai đó rất cô độc. Ánh mắt anh khi nhìn tấm ảnh trong ví đó hình như tràn đầy sự đau khổ. Cô biết anh mở ví để kiểm tra tấm ảnh còn đó không chứ không phải ý gì khác. Tấm ảnh chụp một cô gái nhưng ngược sáng nên nhìn không rõ.

Mấy hôm sau, Hạ Anh đang học trên lớp thì nhận được điện thoại từ quê nói mẹ cô phát bệnh đang ở trong bệnh viện cấp cứu. Hạ Anh vội vã nghỉ học trở về quê rồi đưa bà xuống Hà Nội chữa bệnh. Mẹ Hạ Anh bị bệnh tim từ sau khi sinh cô, sức khỏe bà luôn không tốt, nhưng cũng không đến mức phải cấp cứu. Lần này không hiểu sao lại bị nặng như vậy. Hạ Anh nhìn mẹ nằm trên giường bệnh khuôn mặt tái nhợt trong lòng đau xót vô cùng.

“Mẹ, con xin lỗi, vì sinh con mà mẹ mới bị bệnh.”

“Con bé ngốc, làm sao vì con được, từ khi còn trẻ sức khỏe của mẹ đã không tốt rồi. Hơn nữa, từ khi con ra đời mẹ có thêm bao nhiêu may mắn, con là tiểu phúc tinh của mẹ đấy biết không?” Bà mỉm cười dịu dàng nhìn Hạ Anh.

“Nhưng nhìn mẹ như vậy con rất đau lòng.” Hạ Anh nhìn bà nước mắt vẫn không ngừng rơi. Từ nhỏ bà luôn yêu thương cô nhưng cô vẫn luôn làm bà buồn lòng. Cô còn nhớ, lúc nhỏ bạn học cùng thường hay cười nhạo cô vì cô không có bố. Cô thường hỏi bà về bố cô, đôi khi còn oán trách bà nhưng bà vẫn dịu dàng ôm cô vào lòng an ủi. Những lúc không có ai bên cạnh bà lại âm thầm khóc một mình.

“Ngoan, không khóc nữa! Mẹ vẫn tốt đấy thôi!” Bà đưa tay lau nước mắt trên gương mặt cô an ủi.

“Mẹ, con nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ. Bây giờ con đi tìm bác sỹ.” Hạ Anh nói rồi đi khỏi phòng bệnh. Bà Huệ Chi nhìn con gái khẽ thở dài. Bệnh của bà như nào bà biết, nếu chữa được thì cũng không để đến bây giờ. Bà chỉ mong có thể sống lâu hơn nữa bên đứa con gái ngốc nghếch này, bà thật sự không yên tâm. Từ nhỏ Hạ Anh rất hiểu chuyện, nhưng tâm sự lại luôn giữ kín trong lòng mà không nói với ai. Nếu bà không còn trên đời nữa, con bé có thể dựa vào ai?

Hạ Anh bước ra khỏi phòng của ông bác sỹ, cô đi lang thang bên khuôn viên giữa trời trưa nắng. Ông bác sỹ nói bệnh của mẹ cô muốn chữa phải tốn rất nhiều tiền, mà cũng không chắc sẽ khỏi hoàn toàn, chỉ là ổn định hơn thôi. Nhưng cô lấy đâu ra tiền? Cô và mẹ không có người thân. Trước đây vì mang thai cô mà mẹ bị ông ngoại đuổi ra khỏi nhà. Tuy sau này ông bà có nhận đứa cháu ngoại như cô nhưng họ cũng nhanh chóng qua đời, chỉ còn lại hai mẹ con cô. Mẹ cô vốn có bệnh không làm được việc nặng, tiền bà kiếm được nuôi cô đến ngày hôm nay đã là quá sức rồi. Cô đi học đại học, làm thêm cũng không kiếm được bao nhiêu. Tiền cũng đã trả viện phí cho mẹ và người con trai kia. Bây giờ lấy đâu ra tiền?Hạ Anh quyệt nước mắt đang vương trên mặt và ra khỏi bệnh viện mua cho mẹ bát cháo rồi lại cố gắng mỉm cười bước vào phòng bệnh.

“Mẹ, con mua cháo về cho mẹ này.”

Hạ Anh đặt âu cháo lên bàn rồi đỡ bà dậy.

“Mẹ, mẹ yên tâm dưỡng bệnh, bác sỹ bảo mẹ sẽ hồi phục rất nhanh thôi. Mẹ mau chóng khỏe lại để nấu su su xào cho con ăn, con thèm ăn cơm mẹ nấu bao lâu mà không được ăn.” Cô nhìn mẹ nũng nịu và cẩn thận bón thìa cháo cho bà.

“Con bé này, lúc nào cũng chỉ tư tưởng đến ăn uống thôi. Yên tâm, mẹ sẽ nấu cơm cho con đến khi nào con chán thì thôi.” Bà Huệ Chi mỉm cười nhìn Hạ Anh.

“Con không chán đâu, mẹ phải nấu cơm cho con ăn cả đời đấy!”

“Được.” Bà dịu dàng nhìn cô.

“Nào, mẹ phải ăn hết bát này mới khỏe được.”

Hạ Anh bón hết bát cháo cho bà, bà Huệ Chi cũng cố gắng ăn hết. Bà nhất định phải khỏe lại, vì con gái bà.

Hạ Anh gục mặt xuống bàn, đầu óc cô bây giờ rối loạn vô cùng. Trưa nay bà chủ nhà giục đóng tiền nhà, lớp trưởng


XtGem Forum catalog