Disneyland 1972 Love the old s
Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324225

Bình chọn: 9.00/10/422 lượt.

lại thông báo đến hạn cuối nộp tiền học mà trong túi cô bây giờ chẳng còn bao nhiêu.. Tiền nhà, tiền học phí, tiền viện phí của mẹ, chỗ nào cũng cần gấp, tiền lương tháng này cô đã ứng rồi, cô biết kiếm đâu ra tiền nữa? Giáo viên đang hăng say giảng bài nhưng cô chẳng có tâm trạng đâu mà nghe giảng cả. “Lẽ nào thực sự phải nghỉ học sao?”

“Hạ Anh dậy đi, cô giáo nhắc kìa!” Lệ Thu ngồi bên cạnh vỗ vào vai cô mấy cái, Hạ Anh ngồi dậy nhìn cô giáo vẫn đang nhìn mình và cúi mặt xuống.

“Thôi, các em nghỉ giải lao mười lăm phút.” Cô giáo nói xong thì bước ra khỏi lớp. Hạ Anh cũng đứng dậy đi ra ngoài cho thoải mái, trong lớp đông sinh viên lại thêm cái nóng của mùa hè khiến phòng học nóng như lò luyện đan.

Hạ Anh vừa bước ra khỏi cửa lớp, nhìn lên bầu trời thì bỗng thấy đầu óc choáng váng, ánh sáng của mặt trời trong phút chốc trở lên tối xầm. Cô vịn vào cửa lớp cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng không còn chút sức lực nào và ngã xuống đất, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mọi người ầm ĩ nhưng không cách nào mở mắt ra.

“Cậu tỉnh rồi à?” Lệ Thu ngồi bên cạnh lên tiếng. Hạ Anh gật đầu nhìn xung quanh một lượt.

“Sao mình lại ở đây?”

“Cậu bị ngất trên lớp. Cậu mệt sao không nghỉ ở nhà mà cố đi học làm gì?”

“Cảm ơn cậu.”

“Cậu cũng thật là, không ăn uống tử tế mà để ngất ra thế này.” Lệ Thu vẫn tiếp tục.

“Mình không sao đâu. À, mấy giờ rồi nhỉ?” Hạ Anh hỏi, Lệ Thu rút điện thoại ra xem.

“Ba giờ rồi.”

“Ba giờ rồi ư? Thôi chết! Mình phải sang chỗ mẹ không mẹ mình cũng đang trong bệnh viện.” Hạ Anh nói rồi định bước xuống giường nhưng Lệ Thu ngăn cản.

“Bên mẹ cậu trưa nay mình đã sang rồi, mình bảo với cô là cậu đi làm thêm không về được nhờ mình qua thăm cô.”

“Cậu… sao cậu biết mẹ mình trong bệnh viện?” Hạ Anh ngạc nhiên nhìn Lệ Thu.

“Ừ, mình qua nhà cậu lấy đồ cho cậu thì bà chủ nhà bảo mình gọi cậu về chuyển đồ đi cho người khác đến ở. Vì vậy nên mình mới biết. Hạ Anh, nếu không phải hôm nay cậu không ngất thì cũng không định cho tớ biết chuyện mẹ cậu nhập viện đúng không? Cậu không coi mình là bạn hả?” Lệ Thu nhìn Hạ Anh oán trách.

“Mình nghĩ mình tự lo được mà.”

“Tự lo của cậu đây hả? Cậu cũng chu đáo thật!” Lệ Thu mỉa mai, giọng điệu của cô lúc nào cũng như vậy, dù là quan tâm thì cũng phải châm chọc vài câu mới chịu được. “Hạ Anh, dù cậu không muốn người khác thương hại cậu nhưng mình là bạn cậu mà, ít nhất thì cũng để mình chăm sóc cậu chứ. Cậu xem, lúc mình lên nhà cậu chơi, mặc đồ của cậu, ăn cơm mẹ cậu nấu mà khi cô ốm mình lại không đến thăm, cậu định biến mình thành động vật máu lạnh vô tình à?” Lệ Thu càm ràm một hồi.

“Được rồi, mình biết cậu đang có ý mắng mình rồi. Sau này không thế nữa.” Hạ Anh mỉm cười nhìn Lệ Thu, giữa thành phố cô độc này có một người bạn tốt với mình như vậy cũng cảm thấy thật ấm áp.

“À, bà chủ bảo cậu dọn đồ đi đấy!”

“Mình biết rồi.” Hạ Anh khẽ thở dài. “Chắc mình sẽ nghỉ học thôi.”

“Cái gì mà nghỉ chứ? Tiền học của cậu đã nộp rồi.”

Hạ Anh nghe Lệ Thu nói vậy nhưng không tin lắm.

“Không thể nào, mình…”

“Ừ, lớp mình trích quỹ lớp cho cậu vay tạm, mấy đứa trong nhóm cũng góp tiền nên giải quyết xong rồi.” Lệ thu tỉnh bơ.

“Còn nữa, cậu không ngại thì dọn sang nhà mình ở, dù sao nhà rộng một mình mình ở không hết.”

“Nhưng…”

“Không như gì hết, cứ quyết định thế đi, đồ của cậu để mình lo, cậu lo chỗ mẹ cậu là được rồi.” Lệ Thu cười lém lỉnh.

“Lệ Thu, cảm ơn cậu.”

“Đừng vội cảm ơn, mình không lấy tiền nhà nhưng cũng không nuôi không cậu đâu.”

Thời gian qua đi cô cũng quên mất sự xuất hiện của người con trai đó cho đến hôm nay. Nói hai người có duyên, tốt hay xấu thì cũng không chắc nhưng cuộc đời của cô cũng từ ngày gặp tai nạn ấy mà thay đổi.

NẮNG ẤM VỀ SAU GIÔNG BÃO – CHƯƠNG 3

Chương ba: Tâm tư khó đoán.

Hạ Anh mặt mày ủ rũ đi ra khỏi phòng họp. Cô lại vừa bị giáo huấn một hồi, nào là đòi thay ca quá gấp, chưa chuẩn bị kĩ càng, tình trạng sức khỏe chưa đủ…. Tóm lại là làm việc thiếu suy nghĩ. Cô cũng có muốn như vậy đâu, tình huống bắt buộc mà. Đây là lần thứ ba trong tháng cô bị mắng rồi, mà hôm nay mới là đầu tháng.

“Đáng ghét, sao cứ nhằm mình mà mắng chứ!” Hạ Anh than thở và đi vào phòng thay đồ. Đêm nay lại phải thức đêm nhưng cô chưa được ngủ tí nào lại còn bị mắng, đúng là rất oan ức. Cô vừa bước vào phòng thay đồ thì chuông điện thoại vang lên, cô nhấc máy chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã lên tiếng:

“Sao giờ cậu vẫn chưa về nhà hả Lâm Hạ Anh? Cậu có biết hôm nay tớ nấu nhiều đồ ăn như thế nào không?”

“Ừm, hôm nay mình tăng ca không về được, cậu đừng chờ mình nữa.” Cô nói.

“Tăng ca? Sao mình không biết gì nhỉ?” Lệ Thu ngạc nhiên hỏi.

“Ừ, vừa mới quyết định thôi, mình thay ca cho Thùy bay vào Sài Gòn đêm nay.”

“Hả, cậu hâm à? Tự nhiên thay ca cho người ta làm gì, bay đêm phải thức đêm mệt lắm, cậu làm đủ ca rồi mà.”

“Ừ, nhưng bố của Thùy bị bệnh, không ai thay ca giúp nên mình giúp thôi. Mình cũng vừa bị anh ta mắng cho một trận đây.” Hạ Anh thở dài.

“Đáng đời cậu.”

“Thôi, mình đi chuẩn bị đây, về nói chuyện sau nhé!” Hạ Anh cúp máy