
ẽ chia nhóm trước nhé!”
Mọi người vừa chia nhóm ổn định thì một người con trai bước vào. Hoàng Mạnh Trung nhìn người con trai khẽ nhếch mép lên cười với anh.
“Giới thiệu với mọi người đây là tiếp viên trưởng Nguyễn Nam Phong, cậu ấy sẽ cùng tôi làm trưởng nhóm của mọi người.” Mạnh Trung nói rồi quay sang nhìn Nam Phong. “Nhóm hai giao cho cậu nhé!” “Nhóm một đi theo tôi nào.”
Manh Trung nói rồi bước ra ngoài. Lệ Thu quay lại nháy mắt với Hạ Anh một cái và đi ra ngoài.
“Tôi là Nguyễn Nam Phong, từ bây giờ sẽ là trưởng nhóm của các bạn. Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nam Phong nói, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng không hề nở một nụ cười. “Bây giờ tôi sẽ giới thiệu với các bạn về công việc và nơi làm việc của các bạn.”
Hạ Anh nhìn theo bước chân của Nam Phong khẽ nhăn mày suy nghĩ.
“Ê, cậu nhìn gì thế?” Lệ Thụ vỗ vào vai Hạ Anh khi thấy cô đang ngơ ngác nhìn đi đâu.
“Trông anh ấy rất quen.” Hạ Anh đáp.
“Ai?” Lệ Thu nhìn theo anh mắt của Hạ Anh nhưng cô vẫn không nhìn ra ai.
“Anh ấy!” Hạ Anh nói rồi chỉ tay về phía người con trai đang bưng khay cơm ngồi xuống một chiếc bàn gần đó.
“Ồ, bạch mã hoàng tử sáng nay chứ ai, hai người cũng có duyên đấy nhỉ?” Lệ Thu mỉm cười.
“Không, hình như gặp ở đâu từ trước rồi.”
“Không phải cậu thực sự coi người ta là bạch mã hoàng tử của cậu rồi chứ?” Lệ Thu nháy mắt nhìn Hạ Anh.
“Cậu đang nghĩ linh tinh gì vậy?” Hạ Anh lườm Lệ Thu.
“Haha, không phải thì thôi. Cậu mau ăn đi, lát vào muộn tớ không cứu được đâu, nghe đồn anh Nam Phong nghiêm khắc lắm đấy!” Lệ Thu mỉm cười rồi tiếp tục ăn cơm. Hạ Anh nhìn Nam Phong khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao cô lại có một thứ cảm giác quen thuộc với người con trai này.
“Cậu về rồi hả? Muộn vậy?” Lệ Thu thấy Hạ anh mở cửa bước vào nhà khuôn mặt tỏ rõvẻmệt mỏi.
“Ôi mệt chết đi được. Hạ Anh vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác ngoài ra. “Đúng là xui xẻo, lúc nào cũng bị anh ta mắng!”
“Cậu đắc tội với người ta chứ gì.” Lệ Thu mỉm cười và mang đĩa thức ăn đặt lên bàn.
“Mình thì làm được gì chứ! Sao lại có người nghiêm khắc như anh ta nhỉ? Mình rõ ràng là được đào tạo qua rồi mới được vào đây mà đến khi gặp anh ta mình cảm giác như mình chẳng biết cái gì cả.” Hạ Anh càm ràm và lấy tay nhúp miếng thức ăn cho lên miệng “Lệ Thu, cậu nấu ăn ngon thật đấy! Ôi đói chết đi được!”
“Có ai như cậu đâu, cơm cũng không biết nấu, không hiểu trước khi đến đây ở cậu sống như thế nào nữa.”
“Hì hì, chẳng phải có mẹ nấu cơm sao, năm nhất thì bạn cùng phòng nấu. Hơn nữa trứng luộc tớ cũng biết mà.”
“Ừ, cậu cứ thích ỷ lại đi, sau này ma nó thèm lấy đứa con gái như cậu.” Lệ Thu lườm cô.
“Chẳng phải có ma là cậu đây sao? Không lấy được chồng tớ cứ ở lì nhà cậu thôi.” Hạ Anh nói rồi khoác tay Lệ Thu cười sung sướng.
“Hứ, tôi thèm vào. Tốt nhất cậu lên tránh xa tôi ra một chút!” Lệ Thu bĩu môi và đẩy Hạ Anh ra.
“Đừng rời xa tôi vì tôi lỡ yêu người mất rồi…”
“Thôi thôi, buồn nôn lắm!”
“Hahaha, tớ đi tắm đây!” Hạ Anh cười toe toét rồi đi vào phòng tắm.
Lệ Thu ngồi xem tivi một lúc lâu vẫn chưa thấy Hạ Anh ra cô đứng dậy đi về phía phòng tắm dùng chân đá vào cửa ầm ầm.
“Ngủ trong đấy à cô nương?”
“Ơi, ra rồi đây, cậu đá hỏng cửa tớ không chịu trách nhiệm đâu đấy!” Hạ Anh nói rồi mở cửa đi ra ngoài.
“Không biết cậu làm gì trong đấy mà lâu thế nữa.”
“Ngoài tắm thì còn làm gì nữa, cậu sắp thành mẹ chồng tớ rồi đấy, suốt ngày soi mói!” Hạ Anh cười cười trêu Lệ Thu.
“Tớ mà có con trai thì không bao giờ cho nó lấy đứa khắc tinh như cậu, đừng mơ tưởng!” Lệ thu bĩu môi nhìn Hạ Anh, Hạ Anh nghe Lệ Thu nói bỗng ngây ra một lúc.
“Ê, không phải tớ mới nói đùa một câu cậu đã giận rồi chứ?”
“Cậu vừa bảo tớ là gì á?” Hạ Anh hỏi.
“Khắc tinh, không phải giận thật rồi đấy chứ?”
“Đúng! Là khắc tinh, anh ấy chính là cái người khắc tinh của tớ năm đó.”
“Anh nào?” Lúc này Lệ Thu ngây ra nhìn Hạ Anh không hiểu cô nói gì.
“Người tớ đưa vào bệnh viện năm đó ý!” Hạ Anh giải thích.
“Ồ, hóa ra là anh ta. Nhưng anh ta là ai mới được chứ? Cậu nói gì mình không hiểu.”
“Nguyễn Nam Phong chính là người mình đưa vào bệnh viện.”
“A, chính là cái người hại cậu suýt chết đói đấy sao?” Lệ Thu gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
“Cậu có cần nói khó nghe vậy không? Mình chỉ là bị ngất thôi.” Hạ Anh cau mày nhìn Lệ Thu.
“Haha, tớ không thể tưởng tượng nổi thời đại này còn có người bị suy nhược cơ thể vì nhịn ăn đấy. Lúc đó mình còn tưởng cậu muốn giảm cân cơ.”
“Nào nào. Đủ rồi đấy!” Hạ Anh tỏ vẻ khó chịu.
“Hì hì cũng không ngờ người đó lại là Nam Phong. Anh ta lãnh đạm như vậy làm sao có thể cãi nhau với cậu nhỉ?”
“Đó là chuyện của gần sáu năm về trước, con người cũng có thể thay đổi mà.”
“Cũng phải.” Lệ Thu gật gù.
“Cũng không phải là cãi nhau, chỉ tranh luận vài câu. Hơn nữa cũng không hẳn là anh ta hại mình.”
“Mà cậu ngốc thật. Tự dưng đi trả tiền viện phí cho người ta, sao không biết lấy tiền của người ta ý, lại còn không đòi nữa.”
“Vì mình cầm ví của anh ta nên mới bị mắng cho một trận đấy thôi, lại còn tự tiện lấy tiền người ta nữa thì anh ta xé xác mình ra mất.” Hạ Anh thở dài.
“D