
tiên như ta đùa giỡn trong lòng bàn tay. Bị ngươi đùa bỡn suốt hai trăm năm, chỉ trách ta lúc đầu ngu ngốc, không nhớ đòi ngươi ngọc chỉ của Thiên đế. Nhưng hôn nhân đại sự của ta cũng bị ngươi đem ra làm trò đùa tìm vui, chi bằng bây giờ liều một trận, là sống hay chết do trời định đoạt!”
Hắn để ta xanh mặt chỉ trích, hết nhịn lại nhịn mới không phát hỏa ngay lập tức, chỉ là toàn bộ thức ăn trước mặt đều đã rơi xuống đất, hắt dứt khoát ném luôn đôi đũa ngọc trên tay xuống, thản nhiên nói: “Ta thấy Long tam điện hạ Đông Hải cũng cực kỳ không tệ, nàng gả cho hắn cũng không tính là làm nhục nàng ?”
Trong lòng ta tức giận vô cùng, cũng không lựa lời mà nói: “Ngươi lấy một tên ngốc thử coi? Hôn nhân đại sự, há có phải là trò đùa, nếu như không có tình cảm, chi bằng không gả!”
Chút tức giận trên mặt hắn dần dần nhạt đi, lại hơi hơi mỉm cười liếc nhìn ta một cái, nói: “Ta cưới một tên ngốc thì có sao đâu? Nàng không phải vốn dĩ chính là một đứa ngốc đó sao!”
Ta bình sinh ghét nhất bị người khác ở trước mặt ta mà nhục mạ, bị người ở trước mặt mà chà đạp, nhất là trước nay trong lòng vẫn cứ mang ảo tưởng, cho rằng hắn là bạn không phải thù. Chẳng ngờ thì ra sự thật so với suy nghĩ của ta còn tàn nhẫn hơn nhiều. Hắn luôn luôn đem ta ra làm trò đùa thì cũng thôi đi, thế nhưng ngay đến hôn nhân đại sự của ta cũng đem ra làm trò đùa mà động tay động chân, rút ra Ngũ Sắc Thanh Linh trên người, đánh về phía hắn.
Thân ảnh hắn lại nhanh tựa quỷ ảnh, biến mất ngay trước mắt ta, ta quay đầu tìm kiếm xung quanh, trên mặt bị người dịu dàng ấm áp thơm một cái, nhưng bốn phía mênh mông, Lưu Niên cùng cung nga tất cả đều không thấy bóng dáng, ta như thể đang đứng ở nơi đồng không mông quạnh bao la bát ngát, xung quanh gió lạnh vù vù, bên tai truyền đến một thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng dịu dàng, giống như có người ở bên tai ta khẽ nói: “Thanh Loan, nàng thử nhìn vào nội tâm mình xem, nàng nhìn thấy gì?”
Tất cả nộ khí của ta không biết mất đi đâu hết, chỉ cảm thấy y phục mỏng manh, lạnh lẽo vô cùng. Ôm lấy hai cánh tay như thể bị mê hoặc mà lẩm bẩm: “Ta nhìn thấy một cánh đồng hoang vu, mênh mông vô bờ, băng phủ tuyết đọng.”
Tiếng nói đó cực kỳ mê hoặc, như chứa đựng ý yêu thương gắn bó vô cùng, thấp giọng bên tai ta: “Nàng vì sao không thể nào tin tưởng ta?”
Ta vô thức lắc lắc đầu, không rõ vì sao không tin tưởng hắn. Hắn là ai? Cánh đồng hoang vắng trước mặt như thể khá quen thuộc, ta đứng ở nơi này chỉ cảm thấy từ trước tới giờ chưa từng rời đi, cô độc bi thương như sóng lớn cuồn cuộn, kế đó là nơi đồng không mông quạnh lạnh lẽo thế này, ta ngay đến bản thân thân mình còn không tin tưởng nữa là.
Người đó bên tai ta lại vô cùng ôn nhu nói: “Thế thì, nàng tin tưởng ai?”
Ôm cánh tay run rẩy mà đứng, ta tin tưởng ai? Đã từng có một nam tử, dịu dàng quan tâm săn sóc cho ta, lời nói nhẹ nhàng yêu thương che chở, cẩn thận xử lý vết thương của ta. Mấy vết thương đó ngay đến sẹo cũng sớm đã không còn, dấu vết cũng chưa từng lưu lại, thế nhưng người đó lại như thể khắc ghi mãi trong tâm khảm của ta.
Hắn khi thì sắc sảo lúc lại hay quên, cuối cùng ngay cả ta cũng không nhận ra, tín nhiệm cùng che chở bất chấp tất cả đó khiến lòng ta thoáng chua xót khổ sở, ta trước giờ luôn tin tưởng hắn sẽ không bao giờ không để ý đến ta…
Trong lòng có vô số thanh âm đang vọng đến: Nhạc Kha…Nhạc Kha….
Ta mở miệng, cơ hồ sắp lên tiếng trả lời thì bên tai vọng đến một thanh âm như tiếng sấm: “Tiểu ngốc điểu, ngươi đang làm gì?”
Sương mù trước mắt ta dần dần tản ra, đồng không mông quạnh bất tận cũng biến mất không thấy, ta đang ngồi xổm ở trong phòng, trước mặt có một gương mặt trắng trẻo bóng loáng, chính là Đồng Sa điện hạ. Bên cạnh là thức ăn bị ta lật đổ.
Ta sờ sờ đầu, không rõ bản thân bị làm sao a. Mờ mịt liếc nhìn Đồng Sa Điện hạ một cái, từng bước từng bước ra khỏi điện. Sau lưng kim chuyên lóe lên ánh sáng, cơ hồ như muốn tổn thương mắt ta. Ta che che mắt, bỗng dưng nhớ tới một việc, nghiêm nghị đứng ở cửa điện hướng phía nội điện lạnh lùng nói: “Ta không tin ngươi!”
Ta biết hắn nhất định đang ở trong nội điện. Nghe nói Thái tử điện hạ vốn dĩ thuật pháp ảo diệu, Tiên pháp sáu vạn năm tinh tiến, ta chẳng qua không lưu ý một chút liền nghe theo lời hắn nói, nếu như không phải Đồng Sa Điện hạ đến, e là ta sẽ đem từng việc từng việc cất giữ ở trong lòng nói hết cho hắn. Bên ngoài điện ánh mặt trời rực rỡ ấm áp xua tan khí lạnh trên người, nhưng ta vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Hắn vẫn chưa lộ diện, như thể bên trong điện không một bóng người.
Đồng Sa Điện hạ theo sát ta mà đi, liếc nhìn ta một cách kỳ quái, nói: “Thanh Loan, ngươi điên rồi?”
Ta nhớ tới tiên pháp mà bản thân vừa gặp, cùng với ảo thuật của Ly Quang hoàn toàn giống nhau. Ngay thẳng nói: “Đồng Sa điện hạ, ta có một câu muốn hỏi ngươi, xin ngươi nói thật, cũng để Thanh Loan chết được minh bạch.”
Hắn như thể bị bộ dạng thế này của ta dọa sợ, ý cười trên mặt biến mất, gật gật đầu.
Ta nói: “Thái tử điện hạ tu luyện ảo thuật đúng không? Ảo thuật của Giao nhân.”
Hắn