Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326580

Bình chọn: 10.00/10/658 lượt.

mắt tuổi già phát huy tác dụng, thực sự là thúc ép đến độ Thiên đế phải nhượng bộ.

Thái tử điện hạ chính là chủ của Thiên giới tương lai, hôm nay xem ra hắn lại không bị chiêu này ảnh hưởng, lão tiên quan rơi hai giọt nước mắt, hắn lại giả bộ như không thấy. Lão tiên quan tự cảm thấy mất hứng, ta cứ tưởng ông ta đang suy tính định đi đến chỗ Thiên đế cáo trạng, thế nhưng ông ta lại kéo ống tay áo tự lau nước mắt, bắt đầu thương thảo đối sách.

Ta đứng bên cạnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, chỉ nghe thấy bên tai một tiếng ho khan nặng nề, vội vàng quay đầu nhìn, Thái tử điện hạ gương mặt mịt mờ, hết lần này đến lần khác cầm ly trà trên tay lên lại đặt xuống.

A, bây giờ ta mới hiểu, biểu tình này ý là Thái tử điện hạ khát rồi. Hắn trước đó nhìn ta, nhất định không phải do không có việc muốn kiếm chuyện, chẳng qua là muốn ta rót cho tách trà.

Trong lòng ta tức giận, chưởng lại nói nghe êm tai một chút chính là thư lại của một điện, là tiểu tiên quan chưởng quản văn thư tới đi của Thái tử điện hạ, nói khó nghe thì đấy bất quá là một a đầu sai vặt. Tiến lên cầm tách trà đi ngâm Vân hương phong lộ, lão tiên quan run lên hai cái, gương mặt già nua sung huyết đỏ ửng lên, vành mắt hồng hồng, nhưng lại run giọng xin cáo lui.

Hai tiên quan còn lại cũng theo ông ta mà đi.

Ta cầm ly trà đứng ở trong điện một hồi mới lấy lại được cảm giác. Lão tiên quan đại khái tưởng rằng Thái tử điện hạ dằn ly trà xuống bàn như vậy là do nổi giận với ông ta, không muốn thấy ông ta nữa, vì vậy mới đỏ mắt cáo lui. Nói không chừng bây giờ đã phi như bay đến tẩm điện của Thiên đế cáo trạng rồi.

Ta lại thong thả bước đến án thư, đem tách trà đưa cho Thái tử điện hạ, hắn hớp một ngụm, vẻ mặt thản nhiên khen ngợi: “Vẫn là vân hương phong lộ Thanh nhi ngâm uống ngon. Trà mà mọi khi tiên nga ngâm chung quy không toát ra được hương vị thanh thuần như vậy.”

Ta nghe nói lúc ngâm trà có nguyên tắc trước tiên là tráng trà, nhưng ta trước giờ thô lỗ đã quen, có thể có nước suối uống cũng không thèm so bì làm chi, bây giờ thay Thái tử điện hạ tôn quý ngâm một tách trà, sớm đã đem mớ lý thuyết ngâm trà quẳng ra sau đầu, trực tiếp nhúm một nhúm lá trà, đổ nước nóng vào, hương thơm thanh thuần một chút cũng là đương nhiên.

Ta thành thành thật thật nói: “Bình thường các tiên nga tỷ tỷ ngâm trà nhất định là phải đem lá trà rửa sạch rồi mới rót nước a? Chẳng qua là ta thấy trà đã tráng qua rồi đổ nước, sắc xanh cũng nhạt hơn, ngửi thấy hương thơm nồng đậm, có chút lãng phí, liền không có tráng trước, trực tiếp chế nước luôn!”

Hắn nghe thấy lời ta nói, nhíu mày đem ngụm trà trong miệng nguyên dạng nhổ ra, nhìn ta không vui. Ta lắc đầu than: “Thái tử điện hạ, vân phong hương lộ này ba trăm năm mới được mười lạng trà, người lãng phí thế này cũng không sợ ông trời khiển trách a?”

Hắn trừng mắt với ta: “Ta chính là trời!”

Ta thở dài: “Được rồi, Thái tử điện hạ chính là ông trời của Tước La Điện!”

Buổi trưa ngày thứ hai, Thái tử điện hạ nghị sự xong quay về, gương mặt nghiêm nghị đến khó hiểu, cơm trưa cũng không dùng liền ru rú trong thư phòng.

Ta vừa vặn mới ăn xong một bát cháo hoa và một mâm nem rán để lót bụng, cẩn thận đứng ở cửa quan sát, nhưng thấy có chút không ổn, lập tức chạy trốn vẫn còn kịp. Người ta thường bảo: cửa thành bốc cháy, lúc làm hại đến đám cá trong hồ cũng không có ai hỏi qua liệu bọn chúng có phải oan uổng hay không, dù gì cũng đâu có ai bảo lúc đó chúng lại bơi đến dòng sông đào bảo vệ cổng thành cơ chứ?

Lưu Niên cẩn thận từng ly từng tý nhích đến cửa, vẻ mặt như đưa đám nói: “Thái tử điện hạ vẫn chưa dùng cơm trưa a.”

Việc này ta đương nhiên biết, hai mâm thức ăn nhà bếp lúc chiều mang lên vẫn không hề xê dịch, ta từ vị trí bàn ăn mà thái tử điện hạ nhìn không thấy len lén nhón lấy hai trái anh đào trên đĩa cho vào bụng. Món ăn này không biết là món gì, hai trái anh đào đỏ mọng chính là mắt của nó. Thái tử điện hạ công việc bận rộn, chắc chắn sẽ không bận tâm đến hai trái anh đào làm mắt biến mất. Ta xoa xoa bụng, cúi người nói bên tai Lưu Niên: “Ngươi tiến vào thỉnh Thái tử điện hạ dùng cơm, hắn nhất định sẽ vặt đầu ngươi xuống.”

Mặt mày hắn trắng bệch sờ cái gáy của mình, ta lại nhỏ giọng nói: “Lúc ta ở núi Nữ Sàng đánh nhau với con ác thú đã nhìn thấy rồi, Thái tử điện hạ sức lực lớn mạnh vô cùng. Ngày thường có vẻ nho nhã, nhấc tay một chưởng liền đem một cánh tay của con ác thú ném xuống, con ác thú đó da dày thịt béo, ta xem ngươi….chậc chậc, da trắng thịt mềm…”

Hai mắt Lưu Niên đã lộ ra nét hoảng sợ, nghe nói hắn mới tới hầu hạ Thái tử điện hạ chưa lâu, cũng không rõ tính tình Thái tử điện hạ cho lắm. Đương nhiên cũng đã nghe qua quan hệ dựa dẫm của ta với Thái tử điện hạ như thế nào, thăng lên Thiên đình làm tiên nga quét dọn. Nhưng lòng trung thành của hắn rất đáng khen, mặc dù mặt mày trắng bệch, chính là không sợ chết nói: “Nhưng mà Thái tử điện hạ vẫn chưa dùng cơm trưa.”

Ta bị hắn dây dưa không nhịn nổi, một tay vỗ nhẹ cái bụng hắn, lông mày nhướng lên, nhẹ giọng bực mình nói: “Đây là bụng ai?”

Hắn có ch


XtGem Forum catalog