
kinh hãi, vươn tay che miệng của ta lại, lét lút nhìn xung quanh, kéo ta tới rừng cây núi đá bên cạnh, chỉ vào ta nói: “Ngươi con chim ngốc này sao mà cái gì cũng nói hết vậy? Thiên giới tiên pháp kỳ diệu, Thiên giới thái tử sao có thể đi tu luyện ảo thuật của Giao nhân a? Đó là bàng môn tà đạo.”
Nghe đồn ảo thuật của Giao tộc tách biệt, mặc dù không giống với tiên pháp của Tiên gia, nhưng có khả năng mê hoặc lòng người, hễ là chúng tiên nhân định lực không tốt đều bị trúng ảo thuật, ở Tiên giới bị coi là thuật cấm.
Ta kéo tay hắn xuống, lạnh lùng nói: “Ta mới bị trúng thuật này. Mặc dù kiến thức của ta nông cạn, nhưng cũng có bằng hữu là Giao nhân, loại ảo thuật này vẫn từng thấy qua.”
Mặc dù Ly Quang chưa từng dùng ảo thuật với ta, nhưng không chứng tỏ trước nay ta chưa từng thấy qua ảo thuật của Giao nhân. Lúc trước ta hiếu kỳ, từng tóm lấy tiểu yêu trong núi bảo hắn thi triển ảo thuật, thấy đám tiểu yêu này thốt ra lời thật từ đáy lòng, đáp án kỳ quái đủ loại đều có, từng có một lần khiến ta ôm bụng cười to. Thế nhưng hôm nay bị trúng thuật của người khác, trong lòng bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo.
Đồng Sa điện ta thấy ta nghiêm nghị thế này, kéo kéo cánh tay ta, hiếm hoi nói lời nịnh nọt: “Ca ca nhất định chỉ là đùa thôi. Huynh ấy đối với ngươi…không có ác ý.”
Ta lắc lắc đầu, cười lạnh nói: “Điện hạ cùng Thái tử điện hạ chính là con trai ruột của đương kim Ngọc đế, đối với tiểu tiên không có ác ý tạm thời không bàn, cho dù có đem tiểu tiên ra mà lột da róc xương, tiểu tiên cũng khó mà phản kháng, một chữ cũng không nói được.”
Hắn bị lời này của ta chặn họng đến độ trên mặt hết đỏ lại xanh, ngây ngốc đứng tại chỗ. Ta quay người rảo bước mà đi, chưa được vài bước, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân, Đồng Sa điện hạ ồm ồm nói: “Thanh Loan, ngươi muốn đi đâu?”
Ta kéo váy tỉ mỉ quan sát hắn một lúc, trên da thịt trắng noãn nơi cổ chân trái có một vòng tròn sắc đỏ nhàn nhạt, kéo một đường thẳng đến mắt cá chân, chỉ vào dấu vết màu phơn phớt đỏ trên đó nói: “Đi tìm Nguyệt Lão, bảo ông ấy tháo sợi tơ này ra.” Không biết vì sao, trong lòng thế nhưng lại có chút do dự.
Hắn trước tiên nhắm mắt, sau đó lại mở mắt nhìn một hồi, kinh hãi nói: “Thanh Loan, trên cổ chân ngươi có sợi tơ hồng?”
Đồng Sa điện hạ này hôm nay trông có chút ngốc nghếch, vừa liếc thấy sự việc rõ ràng rành rành, hắn quả thật rất kinh ngạc.
Phủ Nguyệt Lão có hai tiểu đồng canh cửa, nhìn thấy Đồng Sa điện hạ cùng ta tiến tới, hai tiểu đồng cực kỳ ăn ý nhìn nhau một cái, hành lễ với Đồng Sa điện hạ rồi nói: “Chúc mừng Tam điện hạ, chúc mừng Tam điện hạ!”
Đồng Sa từ sau cổ tay áo đưa một tay lên, bang bang hai tiếng liền ném hai đứa nhỏ ra xa. Nộ khí trong lòng ta dần tắt, từ từ dâng lên chút sợ hãi, len lén sờ cổ tay áo mình.
Nguyệt Lão nghe thấy tiểu đồng ngoài cửa không ngừng than khóc, vội vàng từ bên trong chạy ra, lớn tiếng nói: “Là vị nào muốn dỡ phủ của lão phu?”
Đồng Sa điện hạ ngửa cổ, xấu xa cười nói: “Nguyệt Lão gia gia, nghe nói ông lén lút đem tơ hồng cột trên người tiên nhân, việc này chẳng phải nên bẩm báo phụ vương mới phải hay sao?”
Nguyệt Lão chạy đến cửa, nghe thấy lời này, hai hàng lông mày trắng nhíu lại một chỗ, cào cào mớ râu bạc, nói: “Tam điện hạ kể chuyện cười rồi.”
Ta kéo váy, lộ ra cổ chân, chỉ vào dấu vết nhàn nhạn hơi đỏ trên đó nói: “Nghe nói Thượng tiên tuổi già mắt kém, hôm nay nhìn thấy thật sự không phải là giả, nếu không phải vậy, sao có thể đem tơ hồng kết duyên phàm nhân cột trên cổ chân tiểu tiên chứ?”
Ông ấy vội vội vàng vàng che hai mắt mình lại, nói: “Lão phu mặc dù thay người định nhân duyên một đời, nhưng bây giờ tuổi đã hoa giáp* vẫn chưa thành thân, tiểu cô nương sao có thể làm ra hành vi vô lễ như vậy.”
(*) hoa giáp: sáu mươi
Ta bị ông ấy ra vẻ ta đây thế này khiến bản thân giận quá hóa cười, hạ váy xuống đi vào trong phủ mà miệng vẫn la lối: “Tiểu tiên trước giờ vô lại đanh đá, nghe nói trong phủ Nguyệt Lão nơi nơi đều trồng hoa cỏ, tất cả đều là vật có tình cảm bền chắc hơn vàng, tiểu tiên thật không tin tình yêu nam nữ há chỉ dựa vào chút tiên thảo lại có thể tình bền hơn vàng, chi bằng để tiểu tiên nhổ thử, nhổ một gốc không hiệu quả lại nhổ một gốc nữa, cuối cùng vẫn sẽ đến lúc có tác dụng.”
Nguyệt Lão theo chặt phía sau ta, khổ sở khuyên: “Tiểu cô nương, làm gì có chuyện này. Nóng giận đâu cần phải lớn như vậy a, nóng giận hại thân, đừng tức giận quá như vậy.”
Ta vòng qua ông ấy, thẳng hướng bên trong mà xông vào, chỉ thấy tiểu đồng trong phủ Nguyệt Lão tất cả đều mặc hỷ khánh màu đỏ, mặt mày như họa, thật giống mấy đứa bé trên tranh tết chốn nhân gian. Nơi nơi đều treo màu đỏ, cả phủ Nguyệt Lão chìm trong sắc đỏ. Vừa mới xuyên qua hai hành lang liền nhìn thấy trên vân đình trước mặt chất từng đống từng đống lớn tơ hồng, có một thân hình nho nhỏ màu trắng đang ở trên đó chơi đùa cực kỳ vui vẻ, đám tơ hồng bị nó quấn thành một đống loạn cào cào. Nguyệt Lão vốn dĩ vẫn theo sát phía sau ta khổ sở khuyên nhủ, giương mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, thiếu điều muốn ngất xỉu, tiến