
lên phía trước quát: “Ngươi con tiểu thú này…Ngươi con tiểu thú này. Ta vừa mới mất ba ngày ba đêm mới sắp xếp xong tơ hồng, lại bị ngươi lôi ra làm rối thành một đống. Sớm biết ngươi bướng bỉnh như vậy, ta thật không nên nhặt ngươi về.”
Ta thấy thân hình nho nhỏ linh hoạt màu trắng nhạt đó, chỉ cảm thấy rất thân thuộc, vui mừng không ngừng dâng lên, những lo lắng ẩn chứa trong lòng tất thảy đều hóa thành niềm vui trùng phùng, cười lớn nói: “Nguyệt Lão, ta cảm thấy con thú nhỏ này thật sự quá mức đáng yêu. Tơ hồng sao có thể buộc rối đến như vậy?”
Con thú nhỏ ngẩng đầu, đôi đồng tử đỏ sậm như rượu lưu chuyển làm say lòng người, màu trắng bạc trước mắt trong chớp mắt đã lao tới, cái đầu đem ta đẩy ngã trên đất, một người một thú gắt gao ôm chặt nhau, vui mừng đến quên trời quên đất.
Chương 36: Từng Chút Yêu Thương
Trong ngực ta ôm Cửu Ly, nhìn nhìn nó, bất ngờ vươn tay cốc trán nó một cái: “Đệ không phải đã hóa thân rồi sao? Vì sao vẫn giả bộ là một tiểu thú chưa thành hình?”
Nguyệt Lão ở bên cạnh đau lòng “ai ôi” một tiếng, chòm râu bạc gấp đến độ vểnh vểnh lên, nói: “Tiên tử nhẹ tay. Nhẹ tay, tiểu thú này mặc dù nghịch ngợm một chút, bất quá là đem tơ hồng làm rối thành một nùi, thật sự không cần hung hăng đánh như vậy.”
Cửu Ly bi thương liếc nhìn ta, lòng ta không nhịn được mềm nhũn, lại vươn tay xoa cái đầu nhỏ của nó, chỉ vào nó nói: “Còn không hóa thành hình người, tỷ sẽ không thèm quản đệ nữa.”
Trước mắt chợt lóe lên một luồng sáng, Cửu Ly hóa thành một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đầu cúi thấp, vẫn là không chịu nói chuyện, hai trăm năm không gặp, nó thật sự đã lớn lên rất nhiều.
Nguyệt Lão vòng quanh nó hai vòng, trên mặt có chút tức giận, chỉ vào nó nói: “Con tiểu hồ ly này, sau khi được ta cứu về tới giờ đều là dáng vẻ một con thú nhỏ, cư nhiên lừa lão phu?!”
Bả vai Cửu Ly rụt xuống, trốn sau lưng ta. Ta ngăn Nguyệt Lão lại, kéo váy lên, chỉ vào tơ hồng trên chân nói: “Tiểu tiên đạo pháp thấp kém, thiên luật lại không biết nhiều, nhưng dù gì cũng có thể coi là một địa tiên, thật chưa từng nghe qua trên chân tiên nhân buộc tơ hồng. Nguyệt Lão nhìn xem, tơ hồng này nên xử lý thế nào?”
Nguyệt Lão bị ta ép, đương nhiên buông tha Cửu Ly, lùi về sau hai bước, vuốt râu nói: “Tơ nhân duyên sau khi buộc không thể thu hồi. Lão phu thấy…. thấy Long Tam thái tử nhân phẩm rất tốt, chi bằng tiên tử nên thuận theo thiên ý…”
Ta chém ra Ngũ sắc thanh linh trong tay, một đám hoa hoa cỏ cỏ trước mặt rơi xuống, Nguyệt Lão đau lòng đến độ ngũ quan co rút lại một chỗ, không ngừng nói: “Tiên tử bớt giận, tiên tử bớt giận. Việc này thật sự là lão phu suy nghĩ không chu đáo…”
Phía sau vang lên một thanh âm uể oải: “Nguyệt Lão, tơ hồng này cũng là bổn vương năm đó suy nghĩ nông nỗi, vẫn là tháo ra cho nàng đi.”
Quay đầu nhìn, không biết Thái tử điện hạ đến từ lúc nào, phảng phất như thể sự việc trước đó chưa từng xảy ra. Trong lòng ta tức giận, nhất định không thể như ý hắn, buông tay thả váy xuống, cười lạnh nói: “Tơ hồng này tiểu tiên chính là vẫn chưa muốn tháo.”
Sắc mặt hắn lập tức biến thành cực kỳ khó coi.
Trong lòng ta vui sướng, lại suy tính xem đi đâu mượn bảo kiếm âm thầm đem tơ hồng này chặt đứt, nhất định không thể để hắn biết.
Đồng Sa điện hạ bên cạnh kéo kéo tay áo ta, ta không thèm để ý, kéo tay Cửu Ly, vượt qua Thái tử điện hạ hướng bên ngoài mà đi, bên tai mơ hồ vọng đến một câu hỏi: “Nàng thật sự muốn gả cho tên ngốc đó?”
Ta dừng lại, khiêu khích hướng hắn mỉm cười: “Đây không phải là chiều theo ý của Thái tử điện hạ sao?”
Hắn tựa như có chút hổn hển nói: “Bổn vương khi đó còn chưa quen biết nàng, chẳng qua là nhất thời vui đùa, tất thảy đều vì câu nói đó của phụ vương, bất quá là hai đứa nhỏ đánh nhau, nói không chừng là mối nhân duyên không đánh không quen biết…”
Trong đầu ta thoáng hồi tưởng, trong lòng có chút bi phẫn nhớ lại từng chút từng chút việc cùng Nhạc Kha quen biết, cũng không biết là tơ hồng phát huy tác dụng, hay là ta thật sự đối với hắn động lòng, càng nhớ trong lòng càng hoảng loạn, lại càng hận tên Thái tử điện hạ này xen vào việc người khác, hung hăng trừng mắt với hắn, phẫn nộ nói: “Ngươi đã có được mối nhân duyên mãn ý, ấn định thiếu nữ trong lòng làm vợ, liền muốn đem nhân duyên người khác ra làm trò đùa, chơi vui không?”
Sắc mặt hắn lập tức hiện lên nét chán nản cùng thất bại, cắn chặt môi nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không suy nghĩ mà thốt ra: “Ta sao lại không cảm thấy đây là thiếu nữ trong lòng ta?”
Trong đầu ta rầm rầm một tiếng, quả nhiên, Thái tử điện hạ và Đan Chu tính tình không hợp. Phản ứng đầu tiên chính là, nếu như dì biết được việc này liệu có gấp đến độ ngất xỉu hay không? Hỉ sự mà Điểu tộc trông mong hơn vạn năm, vẫn luôn cho là duyên trời định, cuối cùng bất quá thành chuyện cười?
Đồng Sa điện hạ ở bên cạnh mở to hai mắt nói: “Ca ca, huynh nói lời điên khùng gì vậy? Đại thủ lĩnh Điểu tộc đang ở trong cung. Sáng nay phụ vương chẳng phải kêu huynh trước đi bàn chuyện đón dâu sao? Để tẩu tẩu nghe được lời này, chẳng phải thương tâm