
đến chết?”
Thái tử điện hạ như gió từ trước mắt ta đi mất, hung hăng để lại một câu đã không thấy bóng dáng.
Hắn nói: “Nàng ta thương tâm hay không thương tâm, có can hệ gì đến ta?”
Ta và Đồng Sa điện hạ hai mặt lén nhìn nhau, Đan Chu thương tâm không liên quan đến hắn thì lý nào lại liên quan đến chúng ta?
Cửu Ly ngồi trên núi đá cao nhất trong phủ Nguyệt Lão, đầu cúi thật thấp, rất lâu sau mới nói: “Tỷ tỷ, nữ nhân tất cả đều đáng sợ!”
Ta bị lời nói không đầu không đuôi này của nó chọc đến ôm bụng cười lăn lộn chảy nước mắt.
Nguyệt Lão bị ta phá rất nhiều hoa cỏ, đau lòng đi bổ cứu, Đồng Sa điện hạ bị câu nói của Thái tử điện hạ dọa đến lo lắng không thôi, sớm đã bám theo Thái tử điện hạ tìm hiểu rõ nguyên nhân. Nếu một đám người nhàn rỗi đã tản đi, ta liền kéo Cửu Ly ngồi ở phủ Nguyệt Lão kể những sự việc từ sau khi ly biệt.
Cửu Ly đứa nhỏ này trước đây hoạt bát thích náo nhiệt, bất quá chỉ rời xa hai trăm năm, liền trầm mặc kiệm lời thành bộ dạng như hiện tại. Ta nhiều lần thử thăm dò, nó mới đáp lại ta câu này.
Ta lau nước mắt, sát lại chọc cười nó: “ A, Cửu Ly thử nói cho tỷ tỷ xem, nữ nhân đáng sợ chỗ nào?”
Nó nhìn nhìn xung quanh, từ núi đá này trên cao nhìn xuống, bên trong phủ Nguyệt Lão một bóng tiên nga cũng không có, toàn bộ đều là tiểu đồng mặt mày như họa, tuổi tác tương đương với Cửu Ly. Hết nửa ngày nó mới ngẩng lên níu cánh tay ta nói: “Tỷ tỷ, trước đây đệ có việc giấu tỷ, tỷ có thể không giận được không?”
Ta vỗ vỗ đầu nó, trầm ngâm nói: “Cái này còn phải xem liệu có thể tha thứ hay không. Nếu như đệ có nỗi khổ tâm, đương nhiên có thể lượng thứ.”
Nó chần chừ một phen, cuối cùng nói: “Lúc đệ rời khỏi núi Nữ Sàng, đầu óc nóng lên, đi được nửa ngày mới suy nghĩ rõ ràng, tỷ hiển nhiên là muốn đệ đi tránh nạn mới kích động đệ rời đi. Đáng tiếc đệ muốn quay về, nhưng bị Tử Hồ thi triển thuật pháp, toàn thân vô lực. Nàng ta…Nàng ta còn dán lên người đệ, sống chết cũng muốn làm…làm vợ của đệ…”
Cửu Ly lớn lên dáng vẻ có chút mị hoặc. Không, Cửu Vỹ Hồ chính là loài có dáng dấp đủ để mê hoặc lòng người, Cửu Ly hiện thời mặc dù bất quá chỉ là một thiếu niên, nhưng đôi mắt như tửu mong mỏi nhìn ta, đủ khiến ta đầu óc có chút choáng váng.
Nhưng Tử Hồ dọa một đứa nhóc sợ thế này, cũng là cực kỳ không nên.
Ta sờ sờ đầu Cửu Ly, tức giận nói: “Tử Hồ này không nằm trong tay tỷ, nếu ở trong tay tỷ tỷ, xem tỷ tỷ thế nào thay đệ trút giận.”
Nó thấy ta không có ý tức giận, mới cúi đầu xuống thấp giọng nói: “Năm đó đệ rời khỏi Thanh Khâu cũng là bất đắc dĩ.”
Ta kinh ngạc nhìn nó, vẫn cho rằng bản thân lừa gạt dụ nó, thì ra con tiểu hồ ly này cũng có chuyện bất đắc dĩ.
Nó nói: “Phụ vương đệ là Quốc Vương Thanh Khâu, mẫu hậu sinh hạ đệ và ca ca. Ai ngờ phụ vương lại thích một nữ nhân khác, tiện nhân đó lừa phụ vương giết mẫu hậu, muốn lập mình làm quốc mẫu, ca ca bất bình, đêm đó mang đệ từ trong cung chạy ra, muốn đệ cứ thế mà chạy không được quay lại. Huynh ấy lấy ra một thanh bảo kiếm, hàn quang bắn ra bốn phía, nói muốn đi giết tiện nhân kia và phụ vương, trả thù cho mẫu hậu…”
Thân thể dán chặt bên người ta dường như sợ lạnh mà run lẩy bẩy, trong lòng ta nói không ra đây là tư vị gì, vốn dĩ cho là con thú nhỏ ngây thơ vô tri, thì ra vẫn có chuyện thương tâm, nó giấu giếm ta…Nó giấu giếm ta…kỳ thực cũng không sai.
Ai cũng có nỗi khổ tâm không thể nói cho người ngoài.
Ta duỗi tay ôm chặt nó, thiếu niên trong ngực khẽ khóc nức lên, giống như nước mắt nhẫn nhịn rất lâu nay tràn xuống: “Đêm đó đệ quay về nhìn, trong Vương cung lửa cháy đỏ rực, không biết ca ca đã giết chết tiện nhân kia hay chưa? Hay là ca ca ngay cả phụ vương cũng giết rồi? Phụ vương thật ra đối với đệ không tệ, nhưng mẫu hậu đối xử với đệ càng tốt hơn. Trong lòng đệ mâu thuẫn, lại không thể hóa thành hình người, dáng vẻ của ca ca lúc đó rất đáng sợ, nhưng huynh ấy cầm lấy kiếm muốn đệ chạy, càng xa càng tốt…Đệ ở trong rừng đói bụng ba ngày, sau đó thì tình cờ gặp tỷ tỷ.”
Ta tự giễu nói: “Cho nên, đệ mới có thể bị ta – một con gà rừng lừa về núi Đan Huyệt?”
Hắn ở trên người ta lau nước mắt, buồn bã nói: “Khi đó đệ chỉ muốn nhanh chóng rời Thanh Khâu…Nhưng những năm tháng sống chung với tỷ tỷ, vẫn cảm thấy tỷ tỷ tốt nhất.”
Thiếu niên mở rộng tay đem ta ôm vào trong lồng ngực. Trong lòng ta thương xót, mặc dù cảm thấy tư thế này rất không thỏa đáng, nhưng khi ấy nó bi thương vô cùng, vẫn không nhẫn tâm đẩy nó ra, chỉ từng chút từng chút xoa xoa lưng nó, mong có thể an ủi nó.
Lại nhớ tới Tử Hồ, cũng không biết hồ yêu này làm thế nào dọa nó, khiến nó thất hồn lạc phách thế này. Trong lòng hiếu kỳ, không khỏi hỏi: “Tử Hồ cuối cùng làm gì đệ?”
Nó đột nhiên từ trong ngực ta bắt đầu ngọ nguậy, gương mặt ửng đổ đến độ cơ hồ sắp chảy ra nước: “Nàng ta…Nàng ta nhằm thẳng trên người đệ mà dựa vào…”
Ta mặc dù có lòng an ủi nó, nhưng nghe thấy lời này vẫn là cực kỳ vui vẻ, thấy nó bộ dáng khó chịu không tự nhiên, chỉ cảm thấy đứa nhóc này bị ta dẫn dắt đến ngốc rồi, tình ái nam nữ không biết cũng thôi đi, thế nhưng lại sợ thành dáng vẻ n