
ữa đâu!
– Kìa Hoa Quỳnh, em nên bình tỉnh lại đi!
Hoa Quỳnh giận dữ:
– Tôi đang rất bình tĩnh để nghe anh nói đây.
Bảo Thiên nhìn cô như van lơn:
– Đừng vậy mà Hoa Quỳnh.
Hoa Quỳnh nhác thấy bóng của Thanh Thanh quay trở lại, còn Bảo Thiên thì đứng quay vào phía trong nên không thấy. Đợi cho Thanh Thanh đến gần hơn một chút, cô mới to tiếng:
– Anh đã dụ dỗ hết bao nhiêu cô gái rồi hả?
Bảo Thiên nhăn mặt:
– Em nói gì vậy Hoa Quỳnh?
– Hừm! Bọn con gái chúng tôi vì chỉ nghe theo giọng đường mật của anh mà làm hỏng cả đời mình. Anh đúng là tên họ Sở không hơn không kém.
Bảo Thiên tái mặt về những lời kết tội của Hoa Quỳnh. Anh nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên:
– Kìa, em nên thận trọng lời nói của mình nha.
Lắc đầu Hoa Quỳnh xua tay:
– Đối với một con người lừa gạt như anh, tôi cần gì phải cận thận chứ.
– Đấy là chuyện em ngộ nhận chứ anh đâu phải là người như vậy.
– Ngộ nhận ư? Còn với chị tôi thì sao hả?
– Anh vẫn yêu và không thể quên chị em được em hiểu không?
Liếc thấy Thanh Thanh mặt tái xanh, Hoa Quỳnh bắt anh ăn miếng thì phải trả miếng, cô gắt to:
– Anh im đi, anh nói anh không thể quên chị tôi, chị tôi sẵn sàng tha thứ cho anh đó.
Bảo Thiên xoay người lại, anh vội chụp cánh tay của Hoa Quỳnh lắc mạnh:
– Em nói thật không?
Cô quay mặt đi nơi khác:
– Tôi không muốn nói dối anh đâu. Anh có biết là tôi đau khổ đến cỡ nào khi nói ra câu ấy không?
Bảo Thiên khẩn trương:
– Anh muốn đến gặp chị Hoa hai của em ngay bây giờ.
Hoa Quỳnh nhắc lại:
– Gặp ngay bây giờ ư? Vậy còn …
Xua tay Bảơ Thiên nói một cách dứt khoát:
– Không ai quan trọng với anh bằng Hoa Cúc đâu, em có hiểu không Quỳnh.
– Vâng tôi hiểu. Nhưng còn Thanh Thanh thì sao?
Bảo Thiên lắc đầu:
– Anh chưa hề yêu cô ấy?
– Có thật không?
– Dĩ nhiên rồi!
– Tôi nghĩ rằng anh dối lòng anh, anh quá tham lam rồi.
Bảo Thiên khai thật:
– Thanh Thanh là do cha mẹ anh ép buộc mà thôi .
Hoa Quýnh dai dẳng:
– Anh có biết làm vậy Thanh Thanhn sẽ buồn không?
Chép miệng, Bảo Thiên nói:
– Anh đành phải có lỗi với Thanh Thanh thôi.
Hoa Quỳnh quay mặt đi, cô nở nụ cười đắc thắng Bảo Thiên chưa hiểu chuyện gì thì anh đã bị Thanh Thanh tát cho hai bạt tai vào má.
– Đồ khốn nạn! Anh là người chuyên đi lường gạt tình yêu.
Bị tát bất ngờ, Bảo Thiên đau điếng ngó cô trừng trừng:
– Cô điên rồi hả Thanh Thanh cô vừa làm cái trò gì cô biết không?
Thanh Thanh giận dữ hét lên:
– Biết chứ, tôi đang trừng trị kẻ bạc tình. Rồi đây anh sẽ nhận về một hậu quả đau thương.
Thanh Thanh cho xe chạy đi, Bảo Thiên nhìn theo hậm hực, khi anh quay lại thì không thấy Hoa Quỳnh đâu cả.
Tối hôm ấy Thanh Thanh sang nhà của Bảo Trân. Thấy Thanh Thanh mặt ủ mày ê, biết là có chuyện nên cô kéo bạn vào phòng riêng:
– Vào đây bình tĩnh nói cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra với mi?
Thanh Thanh bưng mặt khóc aò ào, cô tức tưởi nói:
– Bảo Thiên là một kẻ bạc tình.
Bảo Trân nâng mặt bạn lên rồi hỏi:
– Mi nói vậy là sao?
Nấc lên nghẹn ngào, Thanh Thanh kể:
– Thì ra anh ấy không hề yêu mình, anh ta chỉ mượn hình ảnh mình để lòng vẫn yêu Hoa Cúc.
Nhăn mặt, Bảo Trân nói như chẳng hiểu gì cả:
– Mi có thể nói rõ một chút được không?
Quẹt nước mắt, Thanh Thanh kể:
– Thì ra Bảo Thiên không hề yêu mình. Mà vẫn còn yêu Hoa Cúc tha thiết.
Lắc đầu quầy quậy, Bảo Trân tỏ thái độ không tin:
– Tưởng chuyện gì, chứ chuyện ấy ta không tin đâu.
Thanh Thanh ấm ức:
– Thì lúc đầu ta cũng nghĩ như mi vậy, còn bây giờ thì không bao giờ.
Nói xong Thanh Thanh úp mặt vào đôi bàn tay đang run rẩy khóc tiếp:
– Mình không ngờ! Thật không ngờ đâu Bảo Trân biết bạn mình đang đau khổ, nên dỗ dành:
– Trong chuyện này mi có hiểu lầm không? Hay nó còn ẩn tình gì không?
– Chính mắt ta thấy, chính tai ta nghe thì làm sao mà lầm được!
Bảo Trân nhìn bạn như năn nỉ:
– Mi đừng làm lớn chuyện này có được không?
Thanh Thanh nhìn bạn, cô nói một hơi dài:
– Trước đây mi cũng đã từng đau khổ vì tình yêu. Mi có thể hiểu tâm trạng của ta hiện giờ không?
Bảo Trân nghe nhói con tim, cô đành gật gù:
– Vậy thì thôi, mi hãy về đi!
Thanh Thanh quay về, Bảo Trân nhìn mớ nữ trang mà lòng lo sợ. Cô sợ cha mẹ khó mà bỏ quá chuyện này. Chuyện làm ăn của cha mẹ từ nay sẽ gặp khó khăn.
Bảo Trân giật mình khi nghe tiếng của Bảo Thiên. Lại say nữa rồi.
– Anh Hai à, anh có biết chuyện gì đã xảy ra hay không mà anh vẫn còn vui vẻ đi uống rượu được chứ?
Bảo Thiên nhìn em bằng ánh mắt đục ngầu vì say xỉn:
– Chỉ có trời sập mới là quan trọng thôi, còn mọi thứ với anh chẳng có gì cả.
Bảo Trân nhìn anh bất nhẫn hỏi:
– Vậy còn cha mẹ thì sao?
– Cha mẹ mình vẫn còn mạnh khỏe ra đó!
Bảo Trân nói như gắt:
– Ba mẹ bị anh chọc giận có lẽ sẽ chết sớm đấy!
– Em nói gì mà khó nghe vậy hả?
Bảo Trân đặt mạnh hộp nữ trang xuống bàn trước mặt anh mình, cô lắc đầu:
– Anh giải thích làm sao đây với số nữ trang này?
Nhìn hộp nữ trang mà gia đình anh đã tặng cho cô dâu ngày lễ hỏi. Bảo Thiên giật mình như tỉnh say ngay.
Đây là của Thanh Thanh mà, tại sao em lại có nó hả?
Mím môi, cố ngăn xúc động Bảo Trâ