
– Chị Hạnh sao được mà chị Hạnh! Bộ mày quên thằng oắt Tùng là em chị Hạnh sao?
– Em chị Hạnh thì sao? – Mạnh ngơ ngác.
– “Sao, sao” cái đầu mày! Nhỡ thằng Tùng ở trong cái “đảng Chim Ưng” gì đó thật thì mình đâu thể để chị Hạnh biết chuyện này! Chính tụi mình phải âm thầm điều tra thôi!
Nói xong, sực nhận ra ý tứ trong câu nói của mình có vẻ đồng tình với Mạnh, Quý ròm lỏn lẻn quay mặt đi chỗ khác.
Nhưng Mạnh không bỏ lỡ cơ hội. Nó vỗ tay bôm bốp:
– Thế là anh thừa nhận có “đảng Chim Ưng” rồi đấy nhé!
– Tao chả “thừa nhận thiếu nhận” gì cả! – Quý ròm hừ mũi – Tao chỉ nói giả dụ thế thôi! Cứ đợi đến trưa mai khắc biết mày đúng hay tao đúng!
Trước giọng lưỡi thách thức của ông anh, Mạnh không nói gì. Nó hăm he nhủ bụng: Cãi lắm cũng chả có ích gì! Ðúng, cứ đợi đến trưa mai khắc biết!
Trưa hôm sau, Mạnh có mặt trước cổng trường Họa Mi lúc mười một giờ mười lăm. Rút kinh nghiệm ngày hôm qua, nó chẳng buồn vội vã. Trước giờ tan học mười lăm phút, Mạnh mới lò dò xuất hiện.
Và cũng như ngày hôm qua, nó cẩn thận giấu mình sau dãy hàng quán bên đường, chong mắt ngó ra.
Mạnh đợi một lát đã nghe tiếng trống trường vang lên. Rồi bọn học trò ùa ra, vần cánh chen lấn xô đẩy la hét inh trời như nó từng chứng kiến.
Mạnh vừa dán mắt chỗ cổng trường canh chừng tụi thằng Tùng vừa phập phồng lia mắt về hai phía đầu đường xem Tiểu Long và Quý ròm đã tới chưa.
Mãi đến khi tụi thằng Tùng vượt qua khỏi chỗ nấp của Mạnh một quãng khá xa, Tiểu Long và Quý ròm mới hộc tốc chạy tới quay đầu nhìn quanh quất.
– Em ở đâh này! – Mạnh nhào ra.
Tiểu Long và Quý ròm vừa nhác thấy Mạnh, chưa kịp lên tiếng hỏi han đã bị ông em cầm tay lôi tuột đi:
– Rượt theo mau!
Ba đứa chạy một hồi đã thấy tụi thằng Tùng lững thững trước mặt. Bên cạnh Tùng, Nghị, Ðạt vẫn là hai thằng nhóc Mạnh nhìn thấy hôm qua.
Quý ròm khều vai Mạnh:
– Tụi mình leo lên lề!
Tiểu Long quẹt mũi hỏi:
– Hôm qua tụi thằng Tùng bị trấn lột chỗ nào đâu?
– Gần tới rồi! – Mạnh chỉ tay ra phía trước – Ở góc đường đằng kia kìa!
Vừa nói Mạnh vừa chậm bước lại. Tiểu Long và Quý ròm cũng bất giác giảm tốc độ theo.
Năm ông nhóc trườg Họa Mi không hay biết mình đang bị theo dõi, vẫn thản nhiên rảo bước và không ngừng huyên thuyên tán gẫu.
Càng đến gần góc đường hôm nọ, Mạnh càng hồi hộp dán chặt mắt vào bọn nhóc. Và nó nhận ngay ra thằng Tùng cũng đang hồi hộp không kém gì mình. Tiếng trò chuyện rôm rả tự nhiên ngưng bặt, các ông nhóc rụt rè băng qua ngã tư và đảo mắt lấm lét nhìn quanh.
Mạnh khẽ huých vào hông Tiểu Long, thì thào:
– Tụi nó sắp xuất hiện rồi đấy!
Tiểu Long liếm môi:
– Thằng đầu đinh và thằng mặt rỗ ấy ư?
– Ừ! – Mạnh rụt cổ – Tụi nó trông dữ dằn lắm! Lại hung ác nữa!
Nghe Mạnh “quảng cáo” về hai tên trấn lột ghê quá, Tiểu Long đăm nôn nao. Nó mở căng mắt thấp thỏm chờ đợi.
Nhưng Tiểu Long chỉ công cốc. Tụi thằng Tùng băng qua ngã tư một cách an toàn và cho đến khi bọn chúng đặt chân lên lề đường đối diện vẫn chẳng có gì xảy ra.
Ðợi thêm một lát nữa, Tiểu Long ngạc nhiên quay sang Mạnh:
– Sao thế hở mày?
Mạnh gãi đầu:
– Em cũng chẳng biết nữa! Hôm qua chính mắt em thấy thằng đầu đinh và thắng mặt rỗ chặn bọn nhóc ngay tại chỗ này mà!
Quý ròm nheo mắt:
– Hay là mày nhớ nhầm?
– Nhầm thế nào được mà nhầm! – Mạnh gân cổ, rồi để chứng minh cho sự thành thực của mình, nó chỉ tay vô cột điện – Trưa hôm qua em nấp ngay đằng sau cột điện này nè!
– Tối nằm ngủ mày vãn có thể mơ thấy mầy nấp đằng sau cột điện được vậy! – Quý ròm tiếp tục trêu chọc ông em.
Mặt Mạnh đỏ gay:
– Em không nói chuyện với anh nữa đâu!
– Anh Quý mày đùa đó thôi – Tiểu Long vội can thiệp – Sao, thế ngoài thằng đầu đinh và thằng mặt rỗ mày còn thấy ai lảng vảng quanh đây nữa không?
Câu hỏi bất thần của Tiểu Long làm Mạnh đực mặt ra:
– Không! Không có! Thực ra thì lúc đó em…. không để ý, nhưng có lẽ chỉ có hai tên đó thôi! Không hiểu sao hôm nay chẳng thấy bọn chúng xuất hiện!
Câu cuối cùng, giọng Mạnh thoắt bối rối.
– Hay là bọn chúng đã phát hiện ra tụi mình?
– Không phải đâu! – Quý ròm lắc đầu, nó đã lấy lại vẻ nghiêm trang – Tông tích của tụi mình không thể nào lộ được!
Tiểu Long ngó Quý ròm, mày cau lại:
– Thế theo mày thì tại sao hôm nay bọn chúng không chịu ra mặt?
– Rất đơn giản! – Quý ròm so vai – Nếu quả thật có một bọn trấn lột đang hoạt động quanh khu vực trường Họa Mi thì chắc chắn trưa nay chúng đang bắt nạt một nhóm học sinh khác ở một ngã đường khác! Chúng chả dại gì tấn công những đứa vừa bị chúng “lột” sạch sẽ một ngày trước đó!
Nhận xét của Quý ròm hợp lý đến mức Tiểu Long sáng mắt “à” lên một tiếng, những thắc mắc trong lòng bay biến đâu mất. Nó nhìn bạn giọng nhẹ nhõm:
– Thế có nghĩa là ngày mai bọn mình vẫn tiếp tục theo dõi?
– Tất nhiên.
Sực nghĩ đến một chuyện nan giải, Tiểu Long bỗng băn khoăn:
– Nhưng làm sao tụi mình biết trưa mai bọn trấn lột sẽ xuất hiện ở góc đường nào?
Quý ròm thản nhiên:
– Dì nhiên là tụi mình không biết!
Tiểu Long giương mắt ếch:
– Không biết thì l