Old school Easter eggs.
Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324525

Bình chọn: 9.5.00/10/452 lượt.

nh cảm này, dường như là một loại cố chấp. Cố chấp yêu, cố chấp nhớ, cố chấp vì nàng ấy mà mặc kệ tất cả.

“Mặc võ lâm ai là người xưng danh

Ta chỉ vì nàng mà quy phục

Xa lánh nhân gian trần tục

Nắm tay nàng ung dung ngắm tơ liễu bay”

Đáng tiếc rằng, Lâm Mặc mãi mãi chẳng bao giờ có được tình cảm của Điệp Điệp, cũng chẳng bao giờ có thể cùng nàng ấy nắm tay tiêu dao thiên hạ.

Lâm Mặc, huynh không biết, tình cảm tôi đối với huynh, cũng chính là cố chấp.

…………..

Sau khi Điệp Điệp rời đi một thời gian thì mùa đông cũng đến. Không lâu, đợt tuyết đầu mùa cũng tới. Một buổi sáng thức dậy, tôi thấy tuyết phủ trắng cả mặt đất, giăng đầy trên những cành cây. Tất cả là một màu trắng xóa, đẹp nức lòng. Có điều, tuyết rơi cũng có nghĩa là trời ngày một lạnh. Tôi ngồi trên ngưỡng cửa, thở ra khói trắng nhìn đám trẻ trong làng đang nghịch tuyết. Lạnh thế này, thật chẳng muốn làm gì hết ngoài việc cuộn mình trong chăn.

Gần đây, tôi nghe con gái trong làng nói chuyện với nhau, hình như sắp đến một ngày lễ, người ta gọi đó là lễ “Tơ duyên”. Ngày đó, những cô gái, chàng trai trong làng sẽ đến ngôi đình cổ dưới chân núi lấy về một sợi tơ hồng rồi bày tỏ tình cảm với người mình thích, sau đó lấy tơ hồng buộc một lọn tóc của hai người, đem đốt đi thì sẽ được trăm năm hạnh phúc.

Tôi cũng định nhân ngày lễ đó, bày tỏ tất cả với Lâm Mặc. Cứ mãi ôm tình đơn phương thế này, đôi lúc rất bứt rứt. Tôi rất hào hứng chờ đến ngày đó. Ngày đó, tình cảm của tôi sẽ có câu trả lời. Hoặc là có, hoặc là không. Không phải tôi không nghĩ đến trường hợp bị từ chối, nhưng nghĩ thì, nếu Lâm Mặc chấp nhận thì tốt, nếu không thì tôi với hắn vẫn có thể là bằng hữu, đâu mất mát gì, phải không?

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt một cái đã đến lễ “Tơ duyên”. Sáng sớm, tôi khăn áo gọn gàng, dậy thật sớm, trốn Lâm Mặc lẻn ra ngoài, tới ngôi đình cổ. Lúc đến nơi, không chỉ có tôi mà còn rất nhiều người cũng đến, sáng sớm tinh mơ mà rất đông đúc nhộn nhịp. Cầm được “tơ hồng” rồi, tôi nghi ngờ ngắm nghía. Cái này… thật sự có thể trăm năm hạnh phúc sao? Nhưng thôi, kệ đi! Được hay không thì cũng phải tính chuyện tỏ tình trước mắt nữa.

Cứ tưởng tượng ra cảnh mình sẽ nói lời thích hắn, tôi lại thấy run lên, vừa hồi hộp, vừa hứng thú. Hay là thôi không nói nữa? Nhỡ mà bị từ chối hẳn sẽ rất mất mặt, cũng ngại nhìn nhau nữa. Nhưng mà… tôi cũng rất muốn nói cho hắn biết tình cảm của tôi. Tâm trạng đó cứ dùng dằng cho đến tận tối. Thấy Lâm Mặc đang ngồi ở lan can sân sau ngắm trăng, tôi lò dò đi đến, hạ quyết tâm sẽ nói ra. Tôi lại gần, đứng trước mặt hắn. Lâm Mặc có vẻ khó hiểu nhìn tôi. Tôi cắn môi theo thói quen. Mất một lúc lâu, mọi thứ vẫn im lặng. Tôi điều chỉnh nhịp thở mình cho ổn định, bắt đầu nói:

– Lâm Mặc… ừm… tôi…

– Cô thích tôi? – Lâm Mặc hỏi. Tôi ngây ngô gật đầu. Vậy là hắn biết, cũng không cần nói nữa, càng đỡ căng thẳng. – Cô nhớ tôi từng nói gì không?

– Nhớ. Chàng nói em đừng thích chàng. Nhưng con người đâu thể mãi lý trí? Em không ngừng được thích chàng. Em thích nụ cười của chàng, thích chàng dịu dàng với em, thích cách nói khó ưa của chàng, thích chàng lãnh đạm, thích chàng làm việc nhà,… Dường như, mọi hành động của chàng đều làm em dõi theo, rồi lại rung động. Lâm Mặc, em thích chàng, thích rất nhiều. Chúng ta yêu nhau nhé.

– … Xin lỗi, chuyện đó không thể. Tôi và cô không hợp. Đừng tự giày vò mình nữa.

Tôi cắn môi dưới, kìm nén sự run rẩy của mình. Kết quả này, thâm tâm tôi đã dự đoán được trước, nhưng vẫn tự dối mình, dối người. Vẽ ra viên cảnh tươi đẹp để làm gì hả Hạ Mai? Đây mới là thực tế! Không mơ mộng được nữa đâu! Dây tơ hồng bị nắm chặt trong tay, rối loạn y như tôi bây giờ vậy.

– Vậy… chàng nói đi, nói rằng chàng ghét em. Nếu chàng nói ra, em sẽ không níu kéo, không làm phiền chàng nữa. Em sẽ là Hạ Mai khi chưa biết chàng, không yêu, không rung động, trở thành người qua đường trong cuộc đời chàng.

Chết tiệt! Tôi đang nói cái gì thế này? Không phải bị từ chối vẫn có thể làm bằng hữu sao? Lòng tham, cái sự cứng đầu, liều lĩnh này… Tôi thật sự… tham lam quá… Vẫn muốn được ăn cả, ngã về không sao?

– Tôi… – Lâm Mặc không ngờ tôi lại bất chấp mà nói như vậy.

Hồi lâu sau, hắn vẫn không lên tiếng, cả người chỉ lặng đi.

Trong lòng tôi nhen nhóm chút hy vọng. Hắn không nói, vậy hắn vẫn có tình cảm với tôi, chỉ là hắn chưa nhận ra thôi.

Thở phào một hơi nhẽ nhõm, tôi cười, bảo:

– Nếu chàng không thể nói thì…

– Không. – Tôi nghe giọng hắn lạnh băng, tuyệt tình đến đáng sợ. – Hạ Mai, tôi ghét cô.

Khi tôi định hình lại, Lâm Mặc đã đi mất.

Tâm hụt hẫng, nước mắt cũng lăn dài.

Tơ hồng rơi trên nền tuyết trắng, đỏ rực đến nhức mắt.

Thật sự, rất đau…

…………..

CHƯƠNG 19.1: THỰC RA TA ĐÃ YÊU NÀNG

Chương 19: Thực ra ta đã yêu nàng

Tôi ngáp ngắn ngáp dài leo xuống giường. Vò loạn mái tóc rối bù, tôi nhìn mình trong gương. Tóc tai bù rù như ổ quạ, mắt vẫn còn hơi đỏ vì đêm qua khóc lóc quá độ, quả thật là rất tàn tạ.

Mặt trời lúc này đã lên quá ngọn cây. Đêm qua, sau cái màn tỏ trình hoành tráng đầy b