Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324703

Bình chọn: 7.00/10/470 lượt.

Trong tim hắn, tôi ở vị trí nào? Là ai? Là gì? Hay… chẳng là bất cứ thứ gì cả?

Lát sau, Lâm Mặc mới lên tiếng:

– Hạ Mai, đứng dậy đi.

Tôi ngẩn người. Thái độ này của hắn là thế nào?

Trong sự bối rối của tôi, Lâm Mặc đã kéo tôi đứng dậy rồi đi trước. Tôi vội vàng bước nhanh đến, bàn tay đưa ra nắm lấy tay hắn giữ lại. Hắn vẫn chưa chấp nhận tôi, là vì sao? Tại sao, lâu như vậy, trong lòng hắn vẫn chỉ có một mình cái tên “Điệp Điệp”? Chẳng lẽ, không một ai đủ sức khiến hắn quên đi người con gái đó sao?

– Khoan đã, cho tôi biết, câu trả lời của huynh thế nào? Huynh có tình cảm với tôi không? Đối với tôi, huynh có chút nào rung động không, Lâm Mặc? Chúng ta có thể… chứ?

Lâm Mặc quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười nhẹ, khẽ lắc đầu:

– Không thể.

…………

Tôi từ từ mở mắt, nhìn xung quanh. Tôi đang ở khách trọ. A, lúc nãy ngất đi, chắc là hại Khởi Vũ lo lắng rồi. Thấy tôi đã tỉnh, có hai người chạy đến bên giường, một người là Khởi Vũ, người còn lại là một cô gái lạ. Nàng ta nhìn tôi chăm chú, sau đó vỗ tay cái bộp, hào hứng nói:

– Đó, thấy không? Bổn thiếu gia ta mà đã ra thay thì kiểu gì chẳng xong.

Tôi mở lớn mắt. Người này… người này là nam á????

Nhìn thấy biểu cảm của tôi, Mạc Khởi Vũ bảo:

– Ngươi nghĩ tên này là nữ? – Mạc Khởi Vũ chỉ người kia, trong giọng nói kìm nén ý muốn bật cười. Tôi ngơ ngác gật đầu. Chứ… không phải à? Khởi Vũ không nhịn được nữa, phì cười. Hắn vừa vỗ vai người kia bồm bộp, vừa nói trong tiếng cười không dứt – Tử Nhan, ta nói rồi mà, ngươi xinh thế này, ai mà nghĩ ngươi là nam nhi được chứ? – Nói xong lại cười sằng sặc.

Phải mất một lúc sau, tôi mới biết “cái người mà tôi nhận nhầm là gái” là ai. Đó là Mạc Tử Nhan, huynh đệ song sinh với Khởi Vũ. Khi tôi hỏi sao bảo họ Mạc bây giờ chỉ có hai người, một là Mạc Khởi Vũ, hai là một thằng bé mới lên sáu tuổi cơ mà, Tử Nhan liền lườm tôi một cái, ánh mắt khinh bỉ, nói rằng đó chính là hắn, chẳng qua hôm đó buồn chán nên mới hóa nhỏ đi trêu chọc mọi người, ai dè gặp một nha đầu phiền phức là tôi. Tôi cúi đầu, vừa ăn cháo Lâm Mặc mới nấu, vừa gật đầu nghe chuyện. Tôi kể cho Khởi Vũ biết vì sao hôm đó tôi đột nhiên lại hôn mê, Khởi Vũ nghe xong không nhân nhượng đạp cho Tử Nhan vài cái. Thì ra, mối quan hệ của huynh đệ nhà này cũng lạ. Khi sinh ra, vì hai người sinh liền nhau nên không biết nên xưng hô ai lớn ai bé, cũng đã bao lần cãi nhau ra trò vì việc này. Rồi vào năm hai người đó lên năm, Tử Nhan cao ngạo, hiếu thắng liền thách đấu với Khởi Vũ, nói rằng ai thắng sẽ được làm huynh. Mạc gia vốn coi trọng thực lực, không do dự mà đồng ý. Kết quả, hai người bất phân thắng bại, cuối cùng lại tranh đấu đến tận hôm nay.

Lần trước, là Tử Nhan phục kích ở phòng Khởi Vũ, định quyết đấu thêm lần nữa, ai ngờ bất đắc dĩ lôi tôi vào cuộc. Biết việc mình làm, Tử Nhan lúc đầu cũng đôi chút tội lỗi, về sau thì phủi tay bỏ mặc, rất vô trách nhiệm coi như không có chuyện gì. Mãi mấy ngày sau đó, Khởi Vũ mới lôi cổ được Tử Nhan về đây để giải thuốc. Tôi hỏi tôi hôn mê bao lâu rồi, ánh mắt Khởi Vũ có chút bối rối, sau đó đáp ra một khoảng thời gian. Tôi không để ý lắm, một phần cũng lười hỏi nên bỏ qua. A, cũng quên nói, khi tôi tỉnh lại, thấy mình đã trở lại hình người. Khởi Vũ bảo chắc là do thuốc kia hết tác dụng rồi.

Trong lúc nói chuyện, tôi có vài lần liếc qua chỗ Lâm Mặc, lần nào cũng chỉ thấy hắn ngồi lặng yên không nói, tay vân vê bao khiết tán xanh tôi từng tặng, không biết nghĩ cái gì.

………

Vài ngày sau, tôi trở lại bình thường như mọi ngày. Điệp Điệp vẫn ở lại chỗ chúng tôi cùng với Khải Khải. Cuộc sống trong khách trọ có lẽ vẫn được coi là bình thường, ngoại trừ cái thái độ bất thường của Lâm Mặc. Không biết hắn giận chuyện gì mà ngày nào cũng làm cái vẻ mặt lạnh tanh khó chịu. Mà không phải là với tất cả, cái thái độ đó như thể là “dành riêng” cho tôi thôi mới bực mình chứ!

Tôi nói gì hắn cũng lơ đi, coi như tôi là không khí, cái gì cần thiết lắm mới ậm ừ cho có lệ khiến nhiều lúc tôi chỉ muốn bốc hỏa cho xong. Và không chỉ có thế, tôi cảm thấy, hắn hình như đang tránh mặt tôi. Điệp Điệp hỏi tôi với hắn cãi nhau à, tôi cũng chẳng biết nên trả lời nàng ấy ra sao nữa, đành cười trừ, bởi chính tôi cũng không biết tại sao Lâm Mặc lại thế nữa. Việc này làm tôi suy nghĩ rất nhiều, cũng buồn phiền không ít. Tự kiểm điểm bản thân, hình như tôi đúng là chưa làm gì có lỗi mà. Cũng chính vì thế, sự ấm ức trong lòng tôi cũng tăng cao.

Tôi muốn lao đến, lớn giọng hỏi Lâm Mặc xem rốt cuộc đầu hắn bị đập vào đâu rồi nhưng nhìn cái vẻ mặt lạnh tanh của hắn, tôi lại không dám, đành nuốt cục ức vào trong dạ dày cho nó tiêu hóa rồi lảng đi.

……

Chiều nắng đẹp, tôi ra sân rút quần áo khô vào. Đang làm, đột nhiên, một cơn gió lớn thổi đến, chiếc khăn trên tay bị gió thổi bay mất. Tôi vội đặt đám đồ vừa rút vào giỏ tre dưới đất, chạy theo lấy lại chiếc khăn.

Chiếc khăn bay theo gió bị chặn lại bởi một bàn tay lớn. Tôi dừng lại, nhìn chàng trai xuất hiện trước mắt. Thật anh tuấn! Người đó có mái tóc vàng óng, đôi mắt hổ phách tinh anh, khuôn mặt đẹp đến sữn