Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324424

Bình chọn: 7.5.00/10/442 lượt.

ong lòng thì có vẻ hơi ngạc nhiên. Có lẽ là do hắn luôn thấy tôi với Lam Lam chẳng mấy khi thân thiết kiểu này. Tôi nhìn hắn, cười chào hắn. Khởi Vũ đi đến, bế Lam Lam lên. Con mèo trắng thấy Khởi Vũ thì mắt hình như trong một khoảng khắc liền sáng lên, rúc sâu vào lòng chủ nhân.

Thái độ của nó đối với tôi sao khác một trời một vực với Khởi Vũ thế? Nó đúng là bị nam sắc dụ dỗ không lối thoát rồi! Lời nói khen nó đáng yêu lúc nãy, tôi rút lại có được không nhỉ? =-=#

Khởi Vũ ngồi xuống ghế, thích thú nhìn vẻ mặt bất bình của tôi. Hắn cười cười:

– Sao thế? Lâm Mặc không có ở đây, ngươi định biến mình từ bà già xấu xí thành cụ bà tàn tạ ạ?

Tôi chán chường gục mặt xuống bàn, nghiêng đầu nhìn hắn, than thở:

– Khởi Vũ, ta đói.

– Trưa nay chưa ăn cơm à? – Khởi Vũ vuốt ve Lam Lam trong tay, giọng nói như chẳng thèm để tâm. Nhưng ai mà biết, trong lòng hắn đang thầm mắng con nhỏ trước mắt ngàn vạn lần. Nhịn đói vì cái tên kia à? Đúng là thừa hơi!Nhìn xem, nhìn xem, chẳng có chút sức sống nào thế này…

– Ừ. Tối qua cũng chưa ăn. – Tôi nhắm mắt, không để ý thì cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng nhắc đến là lại thấy đói cồn cào. Không phải là cố ý không ăn, chỉ là ăn không vào.

Bất ngờ, Khởi Vũ đứng phắt dậy làm tôi cũng giật mình. Hắn trừng mắt nhìn tôi, mắng:

– Ngươi tốt nhất là nên đói chết đi.

Nói xong thì giận dỗi ra ngoài, đóng sập cửa lại. Tôi nhìn theo bóng dáng cao lớn đi mất, nhếch một bên mày khó hiểu. Tên này lại dở chứng gì nữa đây?

Ai da, mà hắn cũng thật vô tình đi. Còn mắng tôi nữa. Tôi đâu có làm gì hắn đâu? Chẳng lẽ thời kỳ dậy thì nổi loạn của hắn vẫn còn kéo dài đến bây giờ sao?

Lâu thật lâu sau, Khởi Vũ không quay lại, tôi nghĩ hắn bỏ mặc “cụ bà tàn tạ” là tôi với cái bụng sôi rồi. Ôi, ít nhất thì cũng ở lại nói chuyện, chém gió giết thời gian với tôi một chút chứ.

Ôm cái bụng đói queo đói quắt, tôi nằm gục trên bàn, đầu gác lên hai tay, đếm cừu định ngủ. Tuyết thế này, chắc chẳng ai đến mua bán gì đâu. Đang lơ mơ thì một tiếng “cạch” vang lên. Tôi ngẩng đầu. Trước mặt tôi, Khởi Vũ đứng khoanh tay, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu. Hắn vừa đặt lên bàn tôi hai đĩa đồ ăn với một bát cơm, một ít cháo. Tất cả đều đang nóng hổi rất bắt mắt. Mùi thơm ngào ngạt xông vào cánh mũi.

Khởi Vũ khinh khỉnh nói:

– Muốn chết thì cũng phải làm ma no. Ăn rồi đi ngủ đi. Mặt mũi thế kia, thiếu ngủ hả?

– …

– Cái gì?

– Khởi Vũ, ngươi đúng là chị em tốt với ta. Sau này ta có là Hoàng đế cũng sẽ lập ngươi làm Hoàng hậu. Thề đấy. – Tôi rưng rưng, cảm động bảo hắn như vậy. Dĩ nhiên, đó chỉ là đùa. Tôi chẳng có gan đi cướp ngôi. Hoàng đế của cái đất nước này là ai tôi còn chẳng biết nữa là.

– Ờ.

– Này, ý gì thế hả? Ngươi khinh thường ta phải không?

Khởi Vũ gật đầu, trên mặt viết rõ dòng chữ: “Phải, là ta khinh thường ngươi đó!”.

Tôi bực bội, ham muốn đạp cho hắn vài cái cũng bùng phát. Nhưng mà dù sao người ta cũng vì mình mà lăn vào bếp giữa cái thời tiết khiến người ta chỉ muốn lười biếng thế này, tôi cũng nên biết ơn chút xíu. Nuốt cục tức vào trong, tôi bắt đầu công cuộc xử lý đám đồ ăn.

Gắp một miếng dưa xào bỏ vào miệng, động tác của tôi chợt ngừng lại. Mùi vị này… không phải thứ mà tôi vẫn nhớ. Ngon thì có ngon nhưng nó không giống… Tôi lén nhìn Khởi Vũ, thấy hắn cũng đang nhìn tôi. Tôi thấy sự do dự của hắn, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra. Hắn ngập ngừng:

– Hạ Mai…

– Hử?

– … – Khởi Vũ mở miệng rồi lại ngậm vào, cứ thế vài lần vẫn chưa lên tiếng. Lát sau, hắn lắc đầu. – Bỏ đi, không có gì. Ăn nhiều chút.

Khởi Vũ đứng dậy khỏi bàn, định ra về. Đến cửa, hắn chợt quay đầu lại:

– Tối nay ta với ngươi đi đốt lửa ở sân làng đi. – Hắn nhẹ răng cười.

…………

_______________

Tác giả lảm nhảm. Đúng ra phần này định đăng từ tối qua nhưng mạng nhà tớ lag quá nên không đăng được. Còn về phần “tại sao chương này ngắn thế?” thì là vì hôm qua nhà tớ có việc đột xuất, tối về ngồi máy cũng chỉ được từng này nên màn “ngọt ngào hồng hường” đã hứa đành đợi chương này phần sau vậy .___.

Mọi người thông cảm nhé.

CHƯƠNG 19.2: THỰC RA TA ĐÃ YÊU NÀNG [2'>

Tôi và Khởi Vũ đến sân làng thì mọi người đã đang chơi đùa rất vui vẻ rồi. Lửa bập bùng giữa sân. Tôi thấy một vài đôi nam nữ đang tựa đầu bên nhau thì thầm nói chuyện. Trẻ con hò hét, hát vang quanh đống lửa. Một đám trẻ lại bám đuôi nhau chơi đùa rất vui vẻ. Thấy tôi đi cùng Khởi Vũ đến, vài người trong làng có vẻ ngạc nhiên. Liền sau đó, có cô nương nọ tò mò lại gần, hỏi tôi:

– Mai Mai, Lâm ca ca đâu? Sao không đi cùng cô?

Tôi hơi bất ngờ, cũng không nghĩ là sẽ có người hỏi vậy. Mạc Khởi Vũ đứng cạnh tôi. Hắn nhíu mày, vừa định mở miệng trả lời thì tôi đã cắt ngang. Nở nụ cười, tôi bảo:

– Lâm Mặc rời làng có chút việc. Cô nương tìm huynh ấy có việc gì không? Tôi có thể chuyển lời hộ cô.

Cô nương kia chớp mắt nhìn tôi, sau đó lắc đầu nói không có gì rồi chạy đi chỗ khác. Tôi cảm nhận được bàn tay đặt trên vai tôi của Khởi Vũ khẽ siết lại. Lúc này, tôi mới nhận ra vừa rồi, thái độ của mình dường như hơi gượng gạo. Chậc, thôi nào, cũng chẳng có gì lớn,


Polly po-cket