Pair of Vintage Old School Fru
Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324440

Bình chọn: 9.00/10/444 lượt.

i đát nào đó, tôi bỏ về phòng, ụp mặt vào gối ấm ức gào khóc. Thất tình? Ừm, tôi nghĩ thế. Khóc chán chê rồi, cảm giác mình chẳng còn sức mà “nặn” nước mắt nữa thì cũng là quá nửa đêm, tôi ngủ quên lúc nào không biết. Đánh một giấc đến tận gần trưa mới dậy, tâm trạng cũng được gọi là khá khẩm hơn đôi chút.

Tôi xốc lại bản thân. Không thể vì thất tình mà thế này. Tôi đâu phải dễ đổ gục vì một chuyện cỏn con thế này? Chẳng phải chỉ là bị từ chối thôi sao? Tuy tối qua Lâm Mặc đã nói rằng hắn ghét tôi, nhưng đó có lẽ một phần cũng là do tôi ép. Nghĩ lại thấy mình thật…

Tôi túm tóc, buộc gọn lên, xoa xoa mắt cho bớt đỏ, tôi đi xuống tầng. Nghĩ xem mình sẽ đối mặt với Lâm Mặc thế nào sẽ tốt. Tôi nên cười toe, coi như không có gì xảy ra hay nên vỗ vai hắn, giả bộ lưu manh mà nói dối rằng chỉ là hôm qua mình lỡ uống say ở bên nhà Khởi Vũ, có nói linh tinh cái gì hắn cũng không cần để ý? Nhưng dù sao cũng nên cười ngốc một chút, chắc hắn sẽ coi như tôi làm bừa một đêm mà bỏ qua, rồi vẫn có thể như bình thường. Đúng rồi, chính là như vậy!

Tinh thần lạc quan hẳn lên, tôi căng cơ mặt, miệng kéo thành một nụ cười tươi hết mức có thể. Thế nhưng, tôi dường như đã lo lắng thừa, bởi ở dưới sảnh khách trọ… chẳng có ai cả.

Cửa khách trọ vẫn khóa như tối hôm trước, chứng tỏ chưa ai động chạm đến cánh cửa mà đáng lẽ ra giờ này nó đã phải được mở. Sảnh khách trọ mù mờ không đủ độ sáng. Vắng lặng.

Tôi đứng ở chân cầu thang, đưa mắt nhìn quanh, nụ cười vừa được chuẩn bị cũng tắt lịm trên môi. Tiếng gọi ai đó vừa định thốt ra cũng bị nuốt vào. Một ý nghĩ lóe lên, tôi chạy về phía phòng Lâm Mặc, mở tung cửa. Nụ cười đinh ninh sẽ nở bung khi cánh cửa phòng bật mở. Cái vẻ lanh chanh ríu rít cũng đã sẵn sàng. Nhưng không… Bên trong phòng trống rỗng, không bóng người. Không có người quay lại nhíu mày nhìn tôi, không có người nhếch môi châm chọc tôi: “Nha đầu, cô định phá cửa hả? Tôi vẫn ở đây, vội vàng cái gì?”

Không có…

Tay nắm chặt nắm cửa, đôi mắt tôi cụp xuống.

Lâm Mặc, tôi chưa trốn chạy huynh, huynh đã vội vội vàng vàng rời khỏi rồi sao?

Ra thế, ra đây là cách Lâm Mặc đối diện. Ra là hắn chọn cách rời đi, chọn cách không gặp mặt. Ra là… hắn quả thực ghét tôi đến vậy.

Tôi tựa người vào cửa, nhìn ra sân sau. Tuyết trắng vẫn phủ đầy sân, thời tiết lạnh giá đến tê người. Được cái tuyết không còn rơi nữa. Bầu trơi thoáng đãng. Xem ra hôm nay trời cũng không tệ. Thế mà mới sáng sớm tôi đã u ám vậy rồi, thật không nên, nhỉ? Thôi, sao cũng được. Hắn rời đi cũng tốt. Tôi và hắn đều cần một thời gian để bình tâm lại, tôi cũng không cần bối rối xem nên giáp mặt hắn thế nào. Khoảng thời gian này, tôi phải sống thật tốt, thật vui vẻ. Để rồi một ngày, khi Lâm Mặc quay lại, tôi có thể cười thật tự nhiên, nói với hắn rằng: “Chào mừng huynh quay lại. Lâm Mặc, tôi lại có thể ‘ăn bám’ huynh rồi.” Tôi phải cho hắn thấy, tôi có thể không lưu luyến hắn, có thể trở lại là một Hạ Mai không yêu, không thương, không tương tư hắn, ngày ngày bám lấy hắn làm con mèo xù lông, lanh chanh, loi choi như trước. Lâm Mặc ạ, tôi là người yêu được, bỏ được, có phải không?…

Ngày hôm đó, tôi vẫn mở cửa khách trọ như thường, vẫn bán đồ ăn, vẫn làm việc như mọi ngày mình vẫn làm. Chỉ có điều, vị trí trước cửa khách trọ – nơi thường ngày sẽ có một anh chàng đẹp trai đứng đó bán thịt bò – thì lại để trống. Khách hôm nay khá đông, chủ yếu là mua đồ ăn nhanh. Tôi chạy qua chạy lại đưa đồ ăn như con thoi, sự bận rộn nhất thời làm tôi quên đi nỗi bận tâm về người nọ.

Giữa trưa, khách cũng vãn bớt. Khách trọ trở lại cái lặng lẽ. Có mỗi mình tôi, muốn rộn ràng cũng chẳng được. Tôi nhún vai, vào bếp lấy tạm thứ gì đó ăn trưa. Nhai nhai nuốt nuốt, tự nhiên thấy thứ mình ăn thật nhạt nhẽo và chẳng ngon chút nào. Ấy khoan, đừng nói là tôi đã quá dựa dẫm vào tay nghề nấu nướng của Lâm Mặc mà giờ nấu chẳng ra cái quái gì nhé. Nhăn mặt săm soi bát cơm trong tay… Cả sáng bán đồ có ai kêu chút gì đâu. Chẳng lẽ… vị giác của tôi đúng là bị lệ thuộc vào Lâm Mặc rồi?… Hoặc là không có hắn, ăn không ngon? Không đến mức đó chứ? Tôi xua tay, gạt cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Ăn thêm vài miếng nữa, cảm giác có gặm nữa cũng không tiêu hóa nổi. Tôi đặt đũa xuống bàn, thở dài ngao ngán. Cuối cùng thì… cả ngày hôm đó tôi chẳng ăn thêm chút gì cả.

Không có Lâm Mặc, có lẽ nào lại thực nhàm chán đến thế?

……..

Chiều hôm sau, tuyết lại rơi. Tôi không có hứng ra ngoài nghịch tuyết, đành xù xù cái áo to bự ngồi trong khách trọ. Lam Lam hôm nay thật lạ, từ chiều đã tốt bụng đột xuất mò sang bên khách trọ chơi, tôi cũng bớt chán đi đôi chút. Cái thích thú của mùa đông chính là ôm con mèo béo lông mượt như Lam Lam trong lòng mà vuốt ve, trên bàn là cốc trà nóng.

Lam Lam ngoan ngoãn nằm cuộn mình trong lòng tôi, rất nhẫn nhịn nghe tôi lảm nhảm đủ thứ chuyện. Nó hình như đang rất không thèm quan tâm tôi, mắt mèo kiêu kì đảo qua đảo lại, đuôi đưa qua đưa lại. Bỗng nhiên, tôi thấy Lam Lam cũng rất đáng yêu.

Cừa khách trọ khép hờ chợt mở ra. Khởi Vũ từ ngoài bước vào. Thấy Lam Lam đang được tôi ôm tr